Chương 39 - Chương 39
Khấu Tấn chú ý tới con ếch nhỏ đặt trên mặt bàn, "Thì ra cậu từng tặng ếch nhỏ cho tôi sao?”
Tần Tứ hít hít mũi: "Đúng vậy.”
Khấu Tấn lộ ra bộ dáng xin lỗi: "Ngại quá, tôi không nhớ rõ.”
Cậu luôn như vậy, luôn xin lỗi vì những lỗi lầm không phải của mình.
“Không sao.” Tần Tứ nói, “Hai con này khác nhau đấy, mở ra xem đi.”
Khấu Tấn lấy con ếch nhỏ từ trong túi ra, cẩn thận mở ra.
Trên giấy trắng là những dòng chữ mạnh mẽ của Tần Tứ: “Vạn sự như ý.”
Khấu Tấn lại mở con ếch nhỏ vốn đặt trên mặt bàn ra.
“Bình an vui vẻ.”
Tần Tứ đổi vị trí của chúng: “Là như vậy đấy.”
Bình an vui vẻ, vạn sự như ý.
Mặt Khấu Tấn đỏ ửng lên vì lạnh, trông có sức sống hơn nhiều. Cậu nói với Tần Tứ:
“Tôi sẽ yêu cậu bằng tất cả khả năng của mình.”
Cậu không thể hứa mãi mãi, vì mãi mãi là quá xa, cậu không có khả năng hứa điều đó. Nhưng chỉ cần còn tồn tại một ngày, cậu sẽ yêu Tần Tứ bằng tất cả sức lực.
“Tôi cũng vậy.” Tần Tứ đáp lại, “Tôi sẽ yêu cậu cho đến khi cuộc đời kết thúc.”
Hôm sau chính là cuối tuần, bọn họ hẹn gặp ở trước cửa nhà Khấu Tấn.
Thật sự không cần mẹ đi cùng à?” Nguyên Cẩm Hoa lo lắng, đặt cái xẻng xuống, căng thẳng nhìn cậu
Khấu Tấn khoát tay, "Thật sự không cần, còn có Tần Tứ đi cùng con mà.”
“Được rồi.” Nguyên Cẩm Hoa chỉ có thể đồng ý.
Khấu Tấn cảm thấy Nguyên Cẩm Hoa có lẽ đã mắc chứng rối loạn căng thẳng, mỗi khi cậu rời khỏi tầm mắt của cô, cô lại lo lắng hỏi này hỏi nọ. Không thể trách Nguyên Cẩm Hoa lo nghĩ nhiều, cô cũng đã nghe về chuyện cậu bé tám tuổi nhảy lầu, cô luôn sợ cậu cũng sẽ nghĩ quẩn, vì thế luôn cẩn thận từng li từng tí. Chuyện cậu tự cắt cổ tay lần trước đã khiến cô sợ hãi, người phụ nữ tội nghiệp này đã mất chồng, cô không cho phép mình mất thêm đứa con.
Tần Tứ đang đợi cậu bên ngoài, đeo túi chéo vai, đứng dựa vào tường, nghịch dây túi. Rõ ràng là một hành động có chút nghịch ngợm, nhưng Tần Tứ làm trông rất đẹp.
Thật là một ngày đẹp trời, thật là một thiếu niên tốt bụng.
Tần Tứ thấy Khấu Tấn tới l iền chạy tới, nở nụ cười, "Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng. "Khấu Tấn vui vẻ nói chào buổi sáng với hắn.
Một chữ “An”, như thể nói nhiều thì sẽ thực sự được bình an.
(Bên ấy có kiểu chào ngắn gọn là Xxx an đó)
“Cậu không mang theo gì sao?” Tần Tứ nhìn cậu một lượt, đi cùng cậu trên con đường nhỏ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Hoàn Đm] Đợi tới mùa xuân rồi hẵng chết
General FictionTác giả: Nhất Y Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Vườn trường , Chủ thụ Tự ti mẫn cảm bệnh trầm cảm thụ X dịu dàng tinh tế công