"Anh Cố Phi, anh đến rồi."
"Yến Yến, không ngờ lại là cậu. Mau vào đi."
Duyên phận giữa con người thật kỳ diệu, Lâm Thanh Yến không bao giờ ngờ rằng sẽ gặp An Nam Ý ở đây. Tuy nhiên, đây cũng không phải duyên phận tốt đẹp gì, nhìn thấy An Nam Y với bộ mặt đạo đức giả như vậy, Lâm Thanh Yến cảm thấy thân thể khó chịu vô cùng.
Cố tình là người này lại mỉm cười thân thiện đi tới nắm lấy cổ tay cậu rồi kéo vào trong, "Yến Yến, không ngờ lại gặp được cậu ở đây, thật sự tốt quá. Kể từ lúc cậu bỏ học vào năm cuối cao trung, tôi chưa gặp lại cậu."
Lâm Thanh Yến cười cho có lệ, "Ừ."
Cậu không để lại dấu vết đẩy tay An Nam Ý ra, chủ động đến đứng cạnh Cố Phi. Cố Phi giới thiệu ba người với cậu, thực ra đôi bên đều biết nhau cũng không cần giới thiệu, cậu lịch sử và khách khí chào.
An Dụ từ trước đến nay luôn là người tự cảm thấy thân quen, mới chỉ gặp Lâm Thanh Yến hai lần, liền bắt đầu xưng anh gọi em, trìu mến vòng tay qua vai thiếu niên, nháy mắt nói: "Yến Yến, em có khỏe không? Ở Cố gia có quen không? Có cảm thấy lạnh hay không?"
Lâm Thanh Yến: "Lạnh?"
An Dụ: "Trên người vị Cố tổng đây luôn có cái gọi là hơi thở lạnh lẽo."
Vừa dứt lời, An Nhị thiếu gia đã nhận được ánh mắt lạnh băng từ Cố tổng, lập tức tự giác buông tay ôm Lâm Thanh Yến ra, lùi lại núp sau lưng anh trai mình: "Anh ơi, bảo vệ em!"
"Không có tiền đồ."
An Cảnh ghét bỏ đẩy An Dụ ra, sau đó anh vô cùng hứng thú nhìn thiếu niên đứng cạnh Cố Phi. Anh muốn xem đứa nhỏ này có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến cây vạn tuế già Cố Phi nở hoa.
Chỉ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nhưng không giấu được sự căng thẳng của đứa nhỏ, anh tự nhiên có cảm giác thân thiết, không khỏi cười nói đùa: “Thí sinh Lâm thích trèo cây, đã lâu không gặp, vết thương trên chân của em đã lành chưa?”
Lâm Thanh Yến đột nhiên nhớ tới lúc trong văn phòng Cố Phi, cậu có chút xấu hổ gật đầu, "Tốt hơn rồi. Cảm ơn Thầy An đã quan tâm.
"Không cần khẩn trương như vậy, đây cũng không phải chỗ phỏng vấn, em cũng bằng tuổi Nam Nam, nếu không chê có thể gọi tôi là anh."
Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn gọi anh An, và An Dụ bật cười. Ngay cả trong mắt Cố Phi cũng lóe lên một nụ cười hả hê, An Cảnh: "......"
Lâm Thanh Yến: "...Có vấn đề gì sao?"
Cố Phi đồng ý: "Không có, từ nay về sau cậu cứ gọi như vậy."
An Cảnh sắp tức chết rồi, tại sao Cố Phi là anh Phi, An Dụ là anh Dụ, mà anh An Cảnh không phải anh Cảnh mà là anh An? Trông anh già thế sao?
An Nam Ý ở một bên cũng cười, nhưng không ai để ý rằng nụ cười của cậu ta có chút gượng ép, An Dụ rất nhiệt tình với Lâm Thanh Yến, An Cảnh dường như không ghét Lâm Thanh Yến, ngay cả Cố Phi, người luôn thờ ơ đối với Lâm Thanh Yến cũng rất thân mật.
Mà cậu ta thì hoàn toàn bị phớt lờ.
Sau khi chào hỏi xong, mọi người ngồi xuống.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bị vạn người ghét sau khi trùng sinh bạo hồng toàn mạng
Short StoryYến Yến bẩm sinh không cảm nhận được cơn đau, Cố gia sợ bảo bối của mình bị thương mà không biết nên lấy lý do này để kiểm tra toàn thân mỗi ngày. Khi Yến Yến tham gia chương trình, có phân đoạn gọi điện cho người lớn trong nhà, Yến Yến gọi cho Cố...