80

127 7 0
                                    

Năm người như cá trạch nhảy nhót loạn xạ, bất tri bất giác trời đã tối. Chơi đùa quá hứng khởi, thật sự có điểm mệt mỏi.

Ôm chầm lấy đại thúc nằm trên bãi cát nhìn bầu trời đầy sao, đặc biệt mỹ lệ. Những chòm sao lấp lánh, ánh trăng sáng vằng vặc giữa bầu trời đêm.

Đại thúc nằm trong lồng ngực Lâm Hình Tố. Hà Kỳ, Liễu Vĩnh Nhạc, Diệp Tri Thu gối đầu trên đùi đại thúc. Năm người dưới ánh trăng ngắm bức tranh vẽ ra từ thiên nhiên, hài hòa làm người người ước ao.

Liễu Vĩnh Nhạc, Hà Kỳ vui sướng gối lên đùi phải đại thúc.

"Đại thúc, đại thúc." Liễu Vĩnh Nhạc như tiểu hài tử cầm tay đại thúc lắc lắc. Làm nũng nói: "Kể cho chúng ta nghe chuyện ngày trước của anh đi."                         
"Tôi sẽ không kể chuyện trước kia đâu." Đại thúc làm khó dễ nói.

"Tôi muốn nghe chuyện cũ. Các người muốn nghe không?" Liễu Vĩnh Nhạc cổ động mọi người.

"Muốn nghe, muốn nghe. Đại thúc anh tùy tiện kể, kể cái gì chúng tôi nghe cái đó." Bọn họ phụ họa.

"Nhưng tôi không có chuyện gì để nói a!"

"Anh kể chuyện khi anh sống ở trong thôn trên núi cho chúng tôi đi. Nơi đó nhất định rất đẹp!"
Hà Kỳ nhắc nhở. Hắn rất muốn hiểu rõ về quá khứ của đại thúc.
                             
"Ừm, thôn tôi tất nhiên vô cùng đẹp. Nơi đó ba mặt là núi vây quanh một con suối. Giao thông tuy không tiện, thế nhưng cảnh non xanh,nước biếc rất đẹp. Chúng tôi ở nới đó có con suối nhỏ, hàng năm những ngày hè nắng nóng, tôi liền đem Tiểu Tuyết đi đến dòng suối nhỏ chơi đùa." Nói đến đây đại thúc giọng hơi buồn buồn. Y rất nhớ Tiểu Tuyết!

"Nơi đó không phải cùng Cửu Long Châu cùng một dòng sao?" Liễu Vĩnh Nhạc nói chen vào.

"Cửu Long Châu ? Tôi không biết."                           
"Câm miệng! Nghe đại thúc nói.: Diệp Tri Thu nằm ở trên chân trái đại thúc , lấy đầu húc hắn một phát nhắc nhở hắn không nên xen miệng thối vào.
"A, đau quá! Đại thúc hắn bắt nạt tôi!" Liễu Vĩnh Nhạc một bên bưng đầu một bên kéo kéo tay đại thúc kể tội.

"Tri Thu, hắn nhỏ hơn cậu, cậu nhường hắn một chút." Đại thúc an ủi vò vò đầu Liễu Vĩnh Nhạc.

"Hừ!" Diệp Tri Thu hừ lạnh một tiếng. Hắn cũng không cùng kẻ mặt dày này tính toán.

"Không đau, Thiên, anh kể tiếp đi."

"Bên một dòng suối nhỏ vào ban đêm rất đẹp, sương phủ chập trùng như tiên cảnh. Tiếng suối chảy róc rách, lanh lảnh dễ nghe. Nơi đó gió cũng mang theo mùi hoa thơm ngát. Có trăng sáng vằng vặc vào ban đêm. Dòng suối nhỏ được ánh trăng chiếu sáng, giống như một cái thắt lưng bằng ngọc, rất đẹp. Tiểu Tuyết ở nơi đó dựng một cái chòi đơn sơ. Có lúc chúng tôi chơi muộn quá liền trở về chỗ ấy qua đêm."

Đại thúc, tôi muốn đi đến chốn tiên cảnh đấy." Liễu Vĩnh Nhạc đứng lên trịnh trọng nói. Hắn có chút tức giận, có chút đố kị. Lần này bọn chúng lang không trách cứ hắn.

"Đại thúc, tôi cũng muốn đi." Cùng Hawai so ra, chốn tiên cảnh thôn dã ( nông thôn, dân dã) đấy càng đẹp hơn, ít nhất nghe tới suối nhỏ rất đẹp. Chúng tiểu lang mong ngóng nhìn đại thúc, đợi câu trả lời.
"Chờ chúng ta trở về, khi nào rảnh rỗi liền đi." Đại thúc bất đắc dĩ đáp ứng. Đây hẳn là những đứa trẻ to xác ham chơi.
                           
"Thời gian không còn sớm. Đại thúc chắc đói bụng rồi. Chúng ta nhanh về thôi." Lâm Hình Tố sờ sờ cái bụng lép của đại thúc.

"Ừm, tôi đói bụng."

"Trở về thôi." Diệp Tri Thu đứng dậy nâng đại thúc đứng lên.

"Đem quần áo cho tôi. Tôi mặc về."

"Ngày nóng như vậy, mặc quần áo gì? Để như vậy không tốt sao. Biệt thự cách đây không xa lắm. Hơn nữa quần áo hình như...còn đang ở ngoài biển."  Hà Kỳ ở trên mông đại thúc đánh một cái. Mê người như vậy, đương nhiên phải nhìn nhiều một lúc.

Đại thúc bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, quần áo ướt, không thể mặc.

Chúng tiểu lang cùng đại thúc chậm rãi đi trở về biệt thự. Nơi này có một con đường trải đầy đá cẩm thạch uốn lượn quanh co. Đại thúc đi đến mức đau hết chân. Bọn tiểu lang liền thay phiên nhau ôm đại thúc trở về. Đi tới cửa biệt thự. Bọn họ ngạc nhiên phát hiện bãi cỏ trong sân có nhiều thêm một chiếc máy bay.

"Tôi có một loại linh cảm không lành." Hà Kỳ nói.                          

"Tôi cũng thế." Lâm Hình Tố mở miệng.

"Các người cũng thấy thế sao?" Diệp Tri Thu hỏi.

"Chữ lớn như vậy, người mù cũng thấy được." Liễu Vĩnh nhạc khinh bỉ  nói.

"Chuyện gì nhỉ? Máy bay là của ai?" Đại thúc không biết bọn họ cùng nhau bí bí mật mật làm gì.

"Rút lui!!" Bọn tiểu lang  ôm lấy đại thúc vội vàng chạy trở lại hướng bãi biển. Bởi bọn họ thấy được trên cái phi cơ kia in một chữ 'Bạch' chói lóa.

"Đứng lại!" Một âm thanh dễ nghe từ phía sau vang lên. Bọn tiểu lang vờ như không nghe thấy tiếp tục chạy về phía trước.

''Tôi kêu các người đứng lại."

"Chờ chút, chờ chút. Tôi nghe thấy tiếng của Tiểu Tuyết." Đại thúc giãy dụa muốn từ trên người Diệp Tri Thu đi xuống.

"Anh nghe lầm rồi, không phải tiếng của 'Nữ bạo lực'."
Liễu Vĩnh Nhạc vừa chạy vừa nói. Không dừng lại, chính là không ngừng nghỉ chạy.

"Lăng Phi, chặn bọn họ."

Bạch Lang Phi dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đi đến trước mặt bọn họ. Ngăn cản bọn họ tiến về phía trước. Bọn tiểu lang ôm đại thúc chạy đường vòng. Bạch Lăng Phi nhìn thấy đại thúc lúc này vẫn đang mặc quần lót nhỏ màu hồng, máu mũi muốn phun ra ngoài rồi. Đại thúc thế nào chỉ mặc mỗi quần lót nhỏ. Ánh trăng ôn nhu chiếu lên thân thể y. Lồng ngực nhỏ tô điểm nổi bật bằng hai quả anh đào nho nhỏ, no đủ. Rất ngon lành, ý nghĩ trong đầu chỉ muốn cắn một cái. Hắn cuối cùng đã rõ mấy người này tại sao lại đối với người này bảo vệ như thế rồi. Y quá mê người. Trong lòng Bạch Lăng Phi nhanh chóng hiện lên ý nghĩ muốn chăm sóc người này.

Đại Thúc Cẩn Thận ĐóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ