27

308 24 1
                                    

Tiểu Tuyết véo tai đại thúc, "Sao anh lại có thể cho bọn hắn ở cùng chứ. Ở cùng với anh, anh, anh đây là dẫn sói vào nhà." Thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, một chút hiểu biết của bản thân cũng không có.

(*ví với việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Liễu Hà nhìn thấy đại thúc bị Tiểu Tuyết véo tai mà đau đến kêu lên: "Đau! Đau! Đau! Tiểu Tuyết." Cực kỳ đau lòng, tiến lên, một người bắt lấy cổ tay Tiểu Tuyết, một người bảo vệ cái tai đại thúc. "Buông đại thúc ra." Tiểu Tuyết lắp bắp kinh hãi. Tại sao hai người bọn họ lại có phản ứng như vậy. Hơn nữa sức của Liễu Vĩnh Nhạc Hà Kỳ cũng hơn xa mình, vì sao lại để mình đánh. Đã vậy Liễu Vĩnh Nhạc còn bị mình đánh đến ba lần bốn lượt rồi. Vì sao? Liễu Vĩnh Nhạc vừa dùng lực, Tiểu Tuyết bị đau buông đại thúc ra. Hà Kỳ thuận thế ôm đại thúc qua, xoa xoa cái tai đang đỏ lên.

"Thực xin lỗi." Đại thúc ủy khuất, nước mắt sắp trào ra. Thu lưu (thu nhận và giúp đỡ) Tiểu Kỳ mà không bàn bạc với Tiểu Tuyết. Em ấy chắc là giận lắm. Tiểu Tuyết nhìn đại thúc ủy khuất, bắt đầu cảm thấy đau lòng. Đưa tay kéo đại thúc lại bị Hà Kỳ đẩy ra, trừng Tiểu Tuyết: "Không cho chạm vào Thiên Thiên."

Tiểu Tuyết bị hắn đẩy thì tỉnh táo lại, anh trai lại bị Hà Kỳ ôm trong ngực. Ánh mắt đau lòng biến thành phẫn nộ. "Anh dựa vào cái gì giữ anh tôi, thả anh ấy ra."

"Không thả, cô ngược đãi đại thúc." Trái lại còn ôm càng chặt.

"Anh, sang đây. Em không như vậy nữa." Ôn nhu nhìn đại thúc. Đưa tay kéo đại thúc về phía mình. Hà Kỳ vốn định ngăn cản, bị Liễu Vĩnh Nhạc ngăn lại. Dùng mắt nói hắn đừng xen vào. Tiểu Tuyết xoa xoa cái tai vừa bị mình véo của đại thúc. "Anh, được rồi, về sau có việc gì nhớ tìm em bàn bạc trước."

"Ưml, vậy em cho Tiểu Kỳ ở lại nhà chúng ta nhé? Được không?" Hai người Liễu Hà nhìn đại thúc làm nũng với Tiểu Tuyết, một luồng điện từ dưới bụng xộc lên xen lẫn với ghen tị. Ở nơi công cộng không thể **, cưỡng chế dục vọng thật thảm. "Cậu ấy rất đáng thương, đều bị cha mẹ vứt bỏ, chúng ta không thể không quan tâm cậu ấy."

Tiểu Tuyết định nói không, thế nhưng lúc này, xung quanh nhiều người như vậy, nếu cự tuyệt, nhất định sẽ bị người ta phỉ nhổ. Mà với cô, chỉ cần là nguyện vọng của anh trai thì hầu như đều cầu gì được nấy. Buộc lòng phải gật gật đầu. Đại thúc cao hứng ôm lấy Tiểu Tuyết, "Biết Tiểu Tuyết tốt nhất mà." Tiểu Tuyết trấn an vỗ vỗ đầu y, nhưng mắt thì hung hăng trừng Hà Kỳ, khoản nợ này về sau sẽ tính. Hà Kỳ lại không có để ý Tiểu Tuyết, mà hung tợn nhìn đại thúc. Anh được! Tôi còn ở đây mà đã ôm ôm ấp ấp cùng kẻ khác, kể cả có là em gái anh cũng không được. Lần này tôi nhớ kỹ, sau này đòi anh gấp bội.

Liễu Vĩnh Nhạc không bằng lòng, cũng tham gia náo nhiệt: "Đại thúc, anh bỏ mặc tôi. Tôi cũng bị đuổi ra ngoài mà. Anh không thu lưu tôi."

"Liễu ngu ngốc, cậu đừng được một tấc lại muốn tiến một thước." Tiểu Tuyết tức giận đến sắp nổi bão.

(*1 tấc = 10cm, 10 tấc = 1 thước = 1m)

"Tôi còn chẳng có tấc nào ý! Tiến lên cái gì? Đại thúc, anh sẽ không để cho tôi ngủ ngoài đường đúng không?! Đại thúc, anh không thể không quan tâm tôi được."

"Cái này... Phòng tôi ở nhỏ, không biết có thể sắp xếp cho ba người chúng ta không...."

"Không thể." Hà Kỳ lên tiếng, hắn cũng không muốn có người quấy rối thế giới hai người của hắn và đại thúc.

"Hà Kỳ! Cậu qua cầu rút ván..." Liễu Vĩnh Nhạc uy hiếp trừng mắt Hà Kỳ, dùng mắt nói với hắn, "Cậu nếu như còn phá đám, hai ta đồng vu quy tận (chết chung)".

Hà Kỳ chột dạ, thật vất vả mới được "nữ bạo lực" "cho phép", không thể để đi tong được. Tất cả đều muốn xin đại thúc. Tiểu Tuyết không nhìn được nữa. Tách bọn họ ra. "Anh, chúng ta tới đây để sắm đồ đấy, chị Mộc bị bọn hắn ức hϊếp, anh sao lại giúp bọn hắn chứ. Không để ý đến bọn hắn nữa. Chúng ta đi." Kéo anh trai đến trước mặt Lý Mộc Di, ý bảo anh trai an ủi chị Mộc.

Đại thúc bây giờ mới nhớ đến chuyện vừa rồi của Lý Mộc Di, "Thực xin lỗi, hai cậu ấy còn nhỏ. Không hiểu chuyện, Chúng ta mua bộ khác thay cho cái này đi. Quần áo bẩn này để tôi giúp cô giặt." Vừa nghe thế, Lý Mộc Di ban nãy còn u ám liền chuyển thành nắng chói chang. Người đàn ông này tuy yếu đuối, nhưng lại rất quan tâm người khác. Chưa từng có ai nói muốn giúp cô giặt quần áo. Mặc dù bộ đồ này không thể giặt bằng nước. Nhưng vẻ mặt vẫn hạnh phúc ôn nhu nhìn về phía đại thúc: "Uhm! Được." Bản thân không phải muốn nam nhân săn sóc như thế này là của mình sao?

Nhìn cảnh đẹp ấm áp như vậy, Hà Kỳ Liễu Vĩnh Nhạc tức giận, rất nhanh nắm chặt nắm tay, thế cục bạt kiếm (trong "giương cung bạt kiếm").

Đại Thúc Cẩn Thận ĐóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ