Thường thì những đứa trẻ ở Yokohama sẽ được gửi đến trường mẫu giáo vào năm chúng 2 tuổi, song cho đến tận lúc con của Dazai tròn 5 tuổi hắn vẫn chưa sẵn sàng để nó rời xa vòng tay mình. Không phải là hắn lo xa hay gì cả, nhưng theo đúng nghĩa đen, Dazai đã gây thù chuốc oán với đủ loại tổ chức lớn nhỏ trên khắp thành phố Yokohama, ai mà biết được liệu chúng có chuyển sang tấn công con của hắn thay vì hắn hay không. Mặc dù Dazai hoàn toàn có khả năng che chở cho con mình, và hắn còn nhận được sự bảo hộ của toàn những tay cộm cán, nhưng bản năng làm mẹ không cho phép hắn mạo hiểm rời mắt khỏi đứa trẻ khi nó vẫn còn chưa đủ cứng cáp.
Song Dazai cũng chẳng thể ở nhà trông con cả ngày, vậy nên hắn thường mang đứa trẻ đến trụ sở thám tử cùng mình. Như vậy hắn có thể vừa để mắt đến con vừa giải quyết công việc (chủ yếu là vế đầu), đứa trẻ cũng sẽ bớt cô đơn khi có các thành viên của trụ sở ở bên cạnh.
Về mặt lý thuyết thì hợp tình hợp lý vẹn cả đôi đường như vậy, nhưng giờ nhìn lại có vẻ đây không phải giải pháp tốt nhất. Lúc này Dazai đang ngồi trên ghế sô pha cùng Ranpo. Ngài thám tử thần cơ diệu toán dựa sát vào người hắn, ôm khư khư cánh tay hắn như một con gấu koala vừa tìm được khúc cây định mệnh của đời mình. Ranpo tựa đầu vào vai Dazai, và có vẻ hành động này đã mang lại cho anh một góc nhìn hoàn hảo để đọc cuốn truyện tranh mà anh đặt trên đùi hắn trước đó.
Sáng nay khi Dazai vừa đến công ty, Ranpo đã nhào vào lòng hắn rồi nằng nặc đòi hắn phải đọc truyện tranh cùng mình. Mọi người trong trụ sở đều đã quá quen thuộc với chuyện này nên chẳng ai có ý kiến gì. Riêng đứa nhóc đi cùng Dazai thì cay đắng nhận ra nó không thể chiến thắng Ranpo trong cuộc thi làm nũng, vậy nên nó chọn im lặng vì hổ thẹn.
Ngay cả khi Ranpo đang bám dính lấy Dazai, anh vẫn có thừa khả năng để giám sát và thúc ép đứa trẻ 5 tuổi thực hiện quá trình rèn luyện đầy gian khổ do chính anh đề ra. Chuyện này đã bắt đầu từ những ngày đầu tiên Dazai mang con hắn đến trụ sở. Ngài thám tử khó tính khó chiều luôn sống với thái độ bất cần, kì lạ thay lại chủ động nhận lấy trách nhiệm dạy dỗ đứa trẻ. Kế hoạch học tập anh lập ra cho nó thì khốc liệt vô cùng, Dazai thậm chí có thể thấy được hình bóng của mình và Akutagawa ở trong đó.
Dazai khó lòng duy trì thái độ thảnh thơi được, hắn cứ nơm nớp lo sợ về việc con mình sẽ bị ép học quá sức. Hắn do dự hỏi ý kiến người đàn ông vẫn đang tựa đầu trên vai mình.
- Anh Ranpo, nó mới có 5 tuổi, có lẽ không nên bắt nó học quá nhiều.
Ranpo dường như không quá bận tâm đến tâm trạng bồn chồn của Dazai, anh trả lời trong khi vẫn không rời mắt khỏi cuốn truyện tranh.
- 5 tuổi thì có sao đâu? Ở tuổi đấy tôi đã phá được vụ án đầu tiên rồi.
Nhận thấy Dazai không bị lời nói của mình thuyết phục, Ranpo quyết định sẽ trấn an hắn bằng hành động. Anh cẩn thận hôn lên những đường nét mềm mại trên gương mặt hắn, ở mọi nơi trên da thịt trắng sứ mà đôi môi anh chạm qua, sắc hồng chậm rãi nổi lên như rạng mây cuối trời lúc hừng đông. Trong mắt Ranpo chàng hậu bối lúc nào cũng đáng yêu như vậy. Ở bên cạnh hắn anh chẳng cần động đến những món bánh kẹo yêu thích cũng cảm nhận được hương vị ngọt lịm trong khoang miệng. Anh tự tin nói với Dazai:
- Dazai tin tưởng tiền bối của mình chút đi, tôi rất có kinh nghiệm trong việc dạy dỗ trẻ con đấy.
Không phải tự nhiên mà Ranpo muốn ép đứa trẻ này vào khuôn khổ. Anh hiểu rõ những lợi ích tuyệt vời khi được làm bé con của Dazai (tin anh đi, anh đã thử rồi) nhưng thân phận đặc biệt này cũng có thể mang lại rất nhiều rắc rối. Ngày đứa trẻ ra đời nó được chào đón bởi những lời chúc phúc và cả những lời nguyền rủa. Có rất nhiều người, bao gồm chính anh sẵn sàng bảo vệ nó bằng cả mạng sống (chủ yếu là vì ba nó), song cách duy nhất để có được sự an toàn tuyệt đối, đó là bản thân nó phải đủ mạnh mẽ. Dĩ nhiên Dazai biết điều này, nhưng hắn đã thay đổi rất nhiều so với cái thời còn hoạt động trong Mafia Cảng, và ngay cả một kẻ như hắn cũng khó có thể mạnh tay với chính cốt nhục của mình. Chẳng sao cả, vì việc gì Dazai không muốn làm, Ranpo sẽ làm.
- Đừng có lười biếng, học toán với chú Kunikida xong thì chuyển sang học kiến thức y khoa với cô Yosano, chiều ra ngoài tập luyện với anh Atsushi.
Dường như Ranpo đã cất giấu thái độ dịu dàng của mình và chỉ để nó dành riêng cho Dazai, bởi vì khi anh quay qua ra lệnh cho đứa trẻ, trong giọng điệu của anh không có gì khác ngoài sự nghiêm khắc.
Không thể không nói, có lẽ đây cũng chính là một sự trả thù nho nhỏ anh dành cho đứa trẻ này. Ranpo đã theo sát Dazai trong suốt quãng thời gian hắn mang thai, và anh biết hắn phải chật vật như thế nào mới có thể sinh ra nó. Đối với một kẻ như Dazai đó là một sự tra tấn về cả thể xác lẫn linh hồn. Ranpo biết đứa bé không có lỗi, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy nó anh lại nghĩ đến quãng thời gian khó khăn đó của Dazai, và điều này khiến anh rất khó chịu.
Không, đây không phải câu chuyện về tình mẫu tử hay gì cả, nó chỉ là tâm sự của một gã đàn ông ích kỷ không cho phép bất kì ai, dù vô tình hay cố ý làm tổn thương người mình yêu. Anh có hẳn một bản kế hoạch gồm 196 bước để trả thù tất cả những kẻ đã từng làm đau Dazai của anh. Nhưng dĩ nhiên Ranpo không thể liệt đứa trẻ này vào danh sách đó, vậy thì cứ để nó chịu vất vả một chút coi như bồi thường đi. Ồ và Ranpo cũng rất khó chịu khi Dazai dành nhiều thời gian cho nó hơn là ở với anh, vậy nên nếu anh có giao cho đứa bé thêm vài bài tập về nhà thì cũng chẳng ai có quyền trách anh cả.
Dazai bất lực đỡ trán, có lẽ vì Ranpo là một thiên tài, nên đôi lúc anh quên mất không phải ai cũng có khả năng giống mình. Dazai chỉ muốn con hắn được sống như bao đứa trẻ bình thường khác, nó không nên bị cuốn vào mớ rắc rối của ba nó. Hắn âm thầm hạ quyết tâm, phải nhanh chóng đưa con đi nhà trẻ thôi.
Kunikida, Yosano & Atsushi: Có thể đừng bắt tôi dạy học nữa được không? Tôi cũng muốn ôm Dazai mà (╥_╥)
BẠN ĐANG ĐỌC
[All Dazai] Đứa trẻ
FanfictionNơi Dazai học cách làm một người phụ huynh tốt, còn những người đàn ông của hắn chỉ đơn giản là yêu hắn rất nhiều.