Chương 74

20 1 0
                                    

Editor: Trà Đá.

Nói trộm sổ hộ khẩu đương nhiên là đùa rồi.

Một lúc lâu sau, Đường Nhân nói: "Em muốn về thăm trường cao trung."

Lục Trì nói: "Được."

Thời tiết bên này bắt đầu mưa dầm dề, cho nên hai người quyết định đổi vé máy bay, bay về thành phố H sớm hơn dự tính.

Tháng bảy, trong thành phố cực kỳ nóng.

Thời gian nghỉ của cao trung và đại học khác nhau, hiện tại còn một tuần nữa mới đến kỳ nghỉ hè của trường tư nhân Gia Thủy.

Trùng hợp là ngày thứ hai trong thành phố có mưa, buổi chiều trời đầy mây, mặc dù thời tiết còn chút khó chịu, nhưng đã bớt nóng, thoải mái hơn rất nhiều.

Đang thời gian lên lớp nên trong sân trường cực kỳ yên tĩnh, cũng chỉ thấy vài người đi đi lại lại.

Đường Nhân và Lục Trì đi xe taxi tới trường, mở cửa sổ ra dọc theo đường đi.

Lúc đi ngang qua một đoạn đường, Đường Nhân đột nhiên nghiêng đầu sang nói: "Còn nhớ lần trước ở đoạn này, em nói anh đánh rớt thứ gì đó, anh phản ứng như thế nào nhớ không?"

Khi đó Lục Trì vừa thẹn thùng vừa đáng yêu, còn có tật nói lắp.

Lục Trì giương mắt nhìn, trí nhớ của anh đương nhiên rất tốt, nhớ lại phản ứng của mình khi bị cô chọc, quay mặt đi không trả lời.

Đường Nhân nhìn anh cười.

Da mặt nhẵn nhụi có thể thấy cả lông tơ, một đôi mắt đẹp với đồng tử sáng rực, như nhìn thấu người khác.

Đường Nhân đưa tay tới bóp mặt anh, cười hỏi: "Có phải lúc đó em đáng yêu quá nên anh đứng ngây ngốc ra đúng không?"

Lục Trì không lên tiếng.

Lái xe mở miệng: "Đến nơi rồi."

Lục Trì trả tiền, rồi hai người cùng nhau xuống xe, đứng trước cổng trường quen thuộc, có chút hoài niệm, chớp mắt một cái đã qua bốn năm năm rồi.

Bác bảo vệ và hai người họ nhìn nhau.

Đường Nhân còn nhớ rõ bác bảo vệ, đương nhiên bác bảo vệ cũng nhớ rõ về Đường Nhân, người chuyên gây họa, thấy cô lại thì hỏi: "Tới tìm hiệu trưởng hả?"

Đường Nhân gật gật đầu.

Cô tới đây đương nhiên không tìm hiệu trưởng, ở nhà nhìn đủ rồi, đến trường học nhìn làm gì nữa.

Bác bảo vệ cho phép hai người vào trường.

Trường học cực kỳ nghiêm khắc, giấy xin phép nghỉ phải có chữ ký của giáo viên chủ nhiệm mới được, đến phụ huynh cũng khó đi vào trường.

Hai người tiến vào, Đường Nhân hỏi: "Đi tìm thầy chủ nhiệm trước."

Lục Trì cúi đầu đáp: "Ừ."

Đến đây đương nhiên là muốn thăm lại thầy cô, nếu không thì đến làm gì, phòng học và mọi thứ vẫn vậy.

Học kỳ này Chu Thành không làm chủ nhiệm lớp đặc biệt nữa, mà chủ nhiệm lớp 11 khối tự nhiên, học kỳ sau lên lớp 12, nên bây giờ cần phải nắm vững kiến thức căn bản.

Lần cuối cùng ông ta cảm thấy yên tâm thoải mái nhất chính là Đường Nhân và Lục Trì, chuyện học tập không khiến ông ta cảm thấy lo lắng.

Ông ta không ngờ rằng được gặp lại hai nhân vật chính.

"Thầy Chu." Đường Nhân gõ cửa văn phòng.

Cửa văn phòng không khóa, có thể nhìn thấy hết người bên trong, Chu Thành ngồi ở tận cùng bên trong, đang đọc sách.

Chu Thành nghe giọng nói có chút quen, ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên đứng dậy: "Đường Nhân, Lục Trì? Hai đứa đến đây có chuyện gì hả?"

Đường Nhân cười nói: "Dạ bọn em đến thăm thầy ạ."

Nói đến đây, bọn họ đã bốn năm năm không quay về trường rồi, trường học xây thêm nhiều ký túc xá, cũng tăng thêm nhiều phòng học, đẹp hơn rất nhiều so với trước kia.

Chu Thành cười nói: "Lạ à nghen, thầy vừa nhớ đến hai đứa thì hai đứa đã xuất hiện trước mặt thầy, còn mang cái gì đến nữa đó."

Trong văn phòng không có giáo viên, bọn họ lập tức ngồi xuống tán gẫu.

Mặc dù năm đó Chu Thành mới chuyển đến trường, nhưng thành tích lớp đặc biệt tương đối xuất sắc, nên lời nói của ông ta cũng có trọng lượng.

Hiện tại trong văn phòng, không có một ai có kinh nghiệm dày dạn hơn Chu Thành.

Sau khi tán gẫu một lúc lâu, Chu Thành nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiện tại thầy đang chủ nhiệm một lớp, tính tình khá ngang bướng, thầy cảm thấy đường xa đại học cũng khá nhiều, tâm tư phần lớn không đặt vào việc học, Đường Nhân, em có hứng thú đến lớp thầy diễn thuyết không?"

Đường Nhân chỉ chỉ bản thân: "Thầy không sợ em làm loạn sao?"

Chu Thành cười cười: "Làm loạn mà được sao, thầy cảm thấy trước kia thầy giám thị đã thành công việc uốn cong thành thẳng, bây giờ hai đứa trông rất ổn, hơn nữa thoải mái một chút cũng không sao."

Đường Nhân nhìn Lục Trì, đáp: "Dạ."

EO THON NHỎNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ