Chương 24

15 0 0
                                    

Editor: Trà Đá.

Đường Nhân giả vờ như không thấy, ánh mắt tỏ vẻ lơ là.

Thấy cô như vậy, Lục Trì cũng thả lỏng một chút, khẽ lắc lắc đầu,

Mùa thu, trời trở tối hơi sớm.

Mua được rất nhiều sách tham khảo, rất nặng, Đường Nhân cũng thử xách qua, ngược lại Lục Trì không tỏ vẻ khó chịu, thoạt nhìn trông có vẻ nhẹ.

Chờ một lúc lâu, xe cũng chưa tới. Có khả năng là chuyến xe trước đã đi qua rồi, còn chuyến sau thì còn lâu mới tới.

Hiện tại ở chỗ này cũng không có ai, đèn xanh đèn đỏ ở phía trước, xe cộ đều ngừng ở bên kia, cho nên bên này khá tối.

Cũng may không lâu sau đó, đèn đường cũng được bật sáng.

Xe bus cũng chưa tới, Lục Trì nhíu mày, nhìn quanh một vòng, đột nhiên mở miệng nói: "Gọi... Gọi xe."

"Được, nghe lời cậu." Đường Nhân đáp.

Hơn nữa cô vốn không thích ngồi xe bus, chẳng qua là muốn hai người ở bên nhau lâu một chút, nhưng bây giờ cũng không khác biệt lắm.

Xe taxi cũng không ngừng ở chỗ này, chỉ có thể đi về phía trước một lúc.

Đường Nhân đi phía sau Lục Trì, trên tay cầm ly trà sữa màu hồng mua lúc nãy, tán gẫu câu được câu không: "Lục Trì, cậu thấy tớ xinh đẹp không?"

"..."

Đang khi nói chuyện, hai người đã đi đến gần ngã tư đường, đúng lúc hai người vừa tới, thì xe cộ dừng lại chờ đèn đỏ.

Lục Trì bước ra một bước, kết quả quay đầu lại nhìn thì thấy Đường Nhân còn đang đứng ở đằng kia uống trà sữa.

Anh cũng không muốn chậm trễ, cho nên bước vội lại gần cô, nắm lấy cổ tay cô, thừa dịp xe chưa chạy, kéo cô sang kia đường.

Trời sinh cơ thể Đường Nhân khá lạnh, quanh năm suốt tháng đều mát lạnh.

Vào mùa hè, khi tất cả mọi người đều xuất mồ hôi mẹ mồ hôi con vì nóng, thì cơ thể cô xuất mồ hôi rất ít, ngược lại làn da rất mát mẻ.

Cô vừa mới kéo tay áo lên một chút, thì cũng vừa lúc Lục Trì chạm đến phần da thịt cổ tay bị lộ ra, anh lập tức cảm thấy kinh hãi, băng nhiệt đụng nhau hết sức rõ ràng.

Đường Nhân cũng không biết được suy nghĩ của anh, lắc lắc tay, cười nói: "Không nghĩ tới lần đầu tiên nắm tay nhau là như thế này đây."

"..."

Lục Trì thật sự chưa bao giờ gặp qua một người có da mặt dày như cô.

Nhìn bộ dáng nghẹn họng của anh, Đường Nhân bật cười, tiếng cười giòn tan giống như tiếng chuông gió đụng vào nhau.

Một tay cô cầm ly trà sữa mút mút, cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.

~

Phía bên kia đường có nhiều người đi lại hơn, đúng lúc có tiệm mắt kính sáng trưng.

Có khả năng là Lục Trì sợ tình huống phát sinh lúc nãy lặp lại một lần nữa, cho nên qua đến bên kia đường thì anh mới buông tay cô ra, gương mặt anh lạnh lùng.

Đường Nhân nhón chân lên nhìn, anh thật sự bày ra khuôn mặt không chút biểu cảm.

Hành động tiến sát của cô khiến anh bị giật mình, lông mày anh khẽ giật giật, không do dự đẩy cô ra.

"Sao vậy?" Đường Nhân bất mãn.

"Không... Không được lại gần." Lục Trì chậm chạp nói.

"Cậu lại xấu hổ nữa hả." Đường Nhân bất mãn nói, cô không lại gần anh, có chút tổn thương, "Tớ cũng xinh mà, chẳng lẽ cậu không có chút rung động nào sao?"

Lục Trì không lên tiếng, anh lẳng lặng nhìn cô.

Ngược lại, Đường Nhân lại mở miệng trước: "Thôi được rồi, không lại gần thì không lại gần."

Cô đưa ly trà sữa cho anh, hừ một tiếng, đưa lưng về phía anh.

Lục Trì bị bất ngờ bởi động tác của cô, cuống quít đưa tay ra nhận lấy ly trà sữa, trong mắt chợt lóe tia hoảng loạn, không biết rõ vấn đề nằm ở đâu.

Hai môi anh mím chặt.

Đúng lúc này có một chiếc xe taxi trống, anh trực tiếp đưa tay ra vẫy vẫy, thấp giọng nói: "Xe... Xe đến."

Xe taxi ngừng ở bên đường, vừa đúng lúc đèn đỏ.

Lục Trì không chờ động tác tiếp theo của Đường Nhân, trực tiếp mở cửa xe sau ra, đặt hết mấy túi sách hôm nay mua được vào trong xe, rồi nhìn cô.

Đường Nhân nhìn chằm chằm anh mấy giây, trực tiếp ngồi vào trong xe, lại không thấy người tiếp theo vào xe, kinh ngạc hỏi: "Cậu không đi cùng sao?"

Lục Trì lắc đầu.

Nói đúng ra thì nhà anh ở phía khác.

Đường Nhân cũng không bắt buộc anh, Lục Trì đóng cửa xe, vừa vặn cửa sổ mở ra, nhịn không được vẫy tay với anh: "Bái bai."

Lục Trì gật đầu, đứng đó không động đậy.

Tài xế lái xe nhìn bộ dáng hai người khó mà chia tách, trong lòng thở dài vài cái, nhắc nhở: "Đèn xanh rồi, phải đi thôi."

Lời vừa dứt, Lục Trì lập tức lùi về sau một bước.

Xe taxi bắt đầu tiến về phía trước, Đường Nhân không tự chủ được quay đầu lại nhìn, hình ảnh này khiến cô nhớ lại lần trước lúc được nghỉ về nhà.

Chỉ khác là, lần này Lục Trì vẫn đứng nhìn theo xe.

~

EO THON NHỎNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ