Chương 12

22 1 0
                                    

Bây giờ muốn biết cả Weibo luôn sao?

Đường Minh líu lưỡi. Anh ta cảm thấy Đường Nhân rất lợi hại, rồi nhớ lại người bạn ngồi cùng bàn nhắc đến người họ Đường thích nói chuyện là ám chỉ Đường Nhân sao?

Đường Nhân thu chân lại, nghiêng nghiêng người về phía anh: "Có cho hay không?"

Vừa rồi Lục Trì có biểu cảm ngơ ngác thật sự rất đáng yêu, thật muốn ôm anh vào lòng mà cưng nựng, đáng tiếc là không thể manh động được.

Có lẽ bởi vì hiện tại thời tiết hơi nóng, nên Lục Trì mở vài nút áo phía trên.

Gần một nửa xương quai xanh của anh lộ ra như ẩn như hiện, còn có lồng ngực cứng rắn khiến cho cô có suy nghĩ muốn cởi áo anh ra xem thử.

Mê người đến hết thuốc chữa, Đường Nhân liếm liếm khóe môi.

Thật sự mỗi ngày anh đều cám dỗ cô bằng cái vẻ đẹp mắt như vậy.

Có lẽ động tác của cô quá rõ ràng, cho nên Lục Trì lui về phía sau một bước nhỏ, căng thẳng nửa ngày mới mở miệng nói: "Không có.... Có We.... Weibo."

Đường Nhân nhìn chằm chằm anh đầy hứng thú.

Sau khi nói xong câu đó, hai tai Lục Trì lập tức đỏ lên.

Mặc dù tính thêm lần này nữa là lần thứ hai, nhưng mỗi lần cô thăm dò, thì mỗi biến hóa của anh đều bị cô bắt được.

Thật sự là đáng yêu muốn chết.

"Cậu có cho hay không?" Đường Nhân truy hỏi đến cùng, lại lầm bầm: "Không cho cũng không sao."

Lục Trì vô tình liếc nhìn cô, vẫn thấy bộ dáng tự tin của cô, khóe mắt anh giật giật.

Lộc Dã ở phía sau không chịu nổi cười lên thành tiếng: "Chao ôi học sinh giỏi, cậu không muốn về nhà sớm sao, cho lẹ đi rồi còn về."

Đường Minh cũng phụ họa theo: "Đúng rồi, dù sao cho hay không cho thì cũng có gì quan trọng đâu."

Hai người kẻ xướng người họa, Lục Trì cố làm ra vẻ lạnh nhạt dùng tay đẩy gọng kính lên, cuối cùng nói: "Chờ.... Chờ một lát."

Giọng nói của anh có chút rầu rĩ.

Đường Nhân không thèm để ý, thoải mái huýt sáo, to rõ sạch sẽ, miễn cưỡng dựa vào tường, có không ít nữ sinh đi qua bên này, đều chào hỏi với cô.

Lục Trì quay đầu trở về phòng học, Lộc Dã nhanh nhảu đưa giấy bút cho anh.

Anh dừng lại một chút, sau đó viết xuống tờ giấy, rồi nhét thật nhanh vào trong tay Đường Nhân, mím môi, rồi miễn cưỡng nói: "Có thêm..... Thêm cũng không đồng.... Đồng ý."

Đường Nhân bật cười: "Vậy thì từ lúc đầu cậu không nên cho tớ."

Cô kẹp tờ giấy lại, cố ý hôn lên tờ giấy một cái.

Sắc mặt của Lục Trì lập tức đỏ ửng lên sau khi thấy hành động của cô, anh bối rối quay đầu sang chỗ khác, sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình, che giấu bằng cách lấy bài thi ra coi.

Cuối cùng quần chúng xem ở xung quanh cũng kịp phản ứng.

Lộc Dã bám trên cửa, bày ra gương mặt đáng ăn đòn: "Được người ta xem trọng thích nha. Tương lai có triển vọng lắm đó, học sinh giỏi lớp mình có chủ rồi đó."

Đường Nhân cất tờ giấy vào trong túi áo, liếc nhẹ Lộc Dã một cái, thấp giọng nói: "Có chuyện cần nhờ cậu."

"Nói thử xem." Lộc Dã vui vẻ, "Có chuyện gì muốn tớ giúp, tớ không thể từ chối được!"

Đường Nhân ghé sát: "Không có gì, nhìn thấy ai khi dễ hay cười nhạo Lục Trì, thì đưa hết tên cho tớ biết. Còn nữa, đừng để tớ nghe thấy người khác chọc cậu ấy là tên nói lắp."

Lộc Dã ngẩn ra, bình thường anh ta tiếp xúc với Đường Nhân thì cảm thấy cô rất bá đạo, không bao giờ coi trọng hay để tâm đến ai, có lẽ Lục Trì là người đầu tiên.

"Có ai không vừa ý gì với Lục Trì thì cũng báo cho tớ biết. Nhất là Triệu Như Băng ở lớp cậu, đừng cho cô ta đến gần Lục Trì." Đường Nhân tiếp tục bổ sung.

"Được được."

Nhắc tới Triệu Như Băng, Lộc Dã lập tức biết cô đang nghĩ gì, mặc dù không biết có nên nói ra không, nhưng Lộc Dã cũng cảm thấy nhân cách của Triệu Như Băng có vấn đề.

Đường Nhân gật đầu, xoay người đi về lớp 14.

Người mà cô xem trọng, sao có thể để người khác dây dưa vào được.

~

Phía ngoài cổng trường là tiếng hú hét bên tai không dứt.

Cao trung và khối nhất sơ trung được về nhà, nên bên ngoài đầy xe bán hàng rong, xếp hàng dài dọc theo đường cái, nhà nào có xe riêng đưa đón cũng phải chen lấn không ngừng.

Tô Khả Tây chảy nước miếng: "Tớ muốn ăn thịt nướng."

Tâm tình Đường Nhân rất tốt, cô vung tay: "Mua!"

"Thích nhất cái loại nhà giàu như cậu, lên xe trước đi." Tô Khả Tây cầm lấy tiền tung tăng chạy đến quầy bán hàng rong ở cách đó không xa.

Đường Nhân đứng tại chỗ cẩn thận nhìn vài lần, phát hiện xe nhà mình ở phía đối diện đường cái. Mẹ cô hạ cửa xe xuống vẫy tay với cô.

Cô cầm theo quả bóng rổ, chạy hai ba bước tới mở cửa xe, nhảy lên.

Tô Khả Tây trễ một bước, sau khi lên xe thì lập tức chào: "Cháu chào dì ạ."

EO THON NHỎNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ