CHƯƠNG 42: CHUYỆN CŨ TRONG NHẬT KÝ

511 49 3
                                    

Cảnh tượng trong phòng tạm giam này không có những người khác, cũng không có giám thị A đứng trước mặt anh.

Tần Cứu đi một vòng dọc theo lưới bảo vệ.

Nơi xa xa ngoài phế tích vẫn như cũ là rừng phòng hộ, những cành cây khô cao thẳng chỉ vào không trung, thỉnh thoảng lại có những con chim chợt giật mình, tụ thành đàn mà bay vào trong rừng.

Mà ở phía bên kia, cũng là một nơi xa xăm lại có sương xám cuồn cuộn, mơ hồ còn có dấu vết của khói thuốc súng nữa.

Làm giám thị nên Tần Cứu đối với mấy phòng tạm giam hiểu quá rồi.

Nơi này sẽ cho người ta chứng kiến cảnh tượng sợ hãi nhất đời mình, những trải nghiệm kinh khủng ấy sẽ như một vòng lặp vô tận không hồi kết.

Anh trước kia đối với điều này tin tưởng chẳng chút nghi ngờ, bởi vì hàng ngàn hàng vạn thí sinh đã tè trong quần ở đây, ngay cả khi đã làm giám thị thì bọn 154 vẫn luôn kính trọng nơi này.

Nhưng hiện tại, anh đột nhiên lại cảm thấy như mấy lời tán gẫu vậy.

Một khu phế tích, một mảnh rừng cây, bao gồm cả khung cảnh yên bình tĩnh lặng này, đến tột cùng có điểm nào đáng để "sợ"?

Đương nhiên, "sợ" này được mở rộng nhiều chút, bao gồm rất nhiều hàm nghĩa.

Mà khi anh đứng ở chỗ này, thấy phế tích và cả cánh rừng chắn gió kia, thực sự lại có chút cảm giác cô đơn, như thể...... khó có thể vui lên được.

Nhưng điều này còn kém rất xa với "sợ".

Anh đã từng có lần nghĩ rằng điều này còn chẳng liên quan gì đến mình cả.

Trước đó, anh vẫn luôn cho rằng nếu bản thân bước vào phòng tạm giam, thì nhìn thấy sẽ là mọi thứ trống rỗng, hoặc là nguyên dạng của căn phòng.

Nhưng hiện tại, nó đã trở thành một ý vị sâu xa gì đó rồi.

Vị giám thị A kia đến tột cùng đã làm cái gì, mà cho rằng cảnh tượng trong phòng tạm giam này có thể hù anh chứ?

Tần Cứu muốn đi tìm dấu vết còn lưu lại trong phế tích.

Loay hoay cả hai mươi phút nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Này hẳn là có liên quan đến ký ức, anh chỉ có thể nhớ đến phần này xong lại quên mất, nội dung trong phòng tạm giam cũng không thể xa hơn, hầu hết đều dựa trên cơ sở nghệ thuật xử lý của tiềm thức.

·

Tầng hai tàu giám thị.

Thừa lúc Du Hoặc bị nhốt lại, 922 chuồn từ trong phòng ra, chui vào phòng bếp dưới lầu tiếp tục chiên thịt gà cùng sườn cừu.

Cho đến khi một mặt đã hơi ngả vàng, phồng lên lớp da giòn, hương thơm tỏa khắp khoang tàu, 922 mới từ đả kích "Bắt được cấp trên" khôi phục lại.

Anh ta ngồi xổm xuống tủ gỗ tìm mấy cái dĩa sạch, vừa ngẩng đầu liền thấy 078 thẳng mũi tiến vào, nói: "Đi theo mấy giám thị các cậu thật không tồi tí nào, thức ăn cũng khác, chẳng trách 021 lại chọn tổ này, trước kia có phải hai người từng hợp tác chung không?"

[ĐM - CHƯA BETA] Thi Đại Học Toàn Cầu - Mộc Tô LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ