CHƯƠNG 23: ĐỀ THI ĐỌC HIỂU

439 45 5
                                    

Vu Văn đang chụp mấy bia mộ, Du Hoặc giơ cây đuốc chiếu sáng.

Đột nhiên, y cảm giác chân phải bị người dẫm nhẹ một cái, bất mãn hỏi Tần Cứu: "Dẫm tôi làm gì?"

Tần Cứu: "?"

Anh cúi đầu thì thấy, trên mũi giày Du Hoặc dính chút bùn, thật sự rất mới, đúng thật như mới bị dẫm qua.

Tần Cứu nâng lên mắt: "Nhìn tôi giống làm chuyện nhàm chán trẻ trâu thế sao?"

Du Hoặc: "Ai biết được."

Người khác đều cách y vài bước xa, chỉ có duy nhất Tần Cứu đứng sóng vai cùng y, mũi chân vừa động là có thể chạm đến.

Huống hồ trong nhóm người này, ai có gan lớn chơi vậy chứ?

Quý ngài 001 vừa bị úp nồi đen xong, Vu Văn lại kêu lên một tiếng: "Ai đá tôi? Ảnh chụp mờ hết rồi."

Lão Vu vội vàng phủi sạch: "Ba không có nha."

Vu Dao cũng xua tay nói: "Không phải tôi."

Vu Văn lẩm bẩm nói: "Người này không phải người kia không phải, vậy còn ai chứ?"

......

Mọi người yên lặng hai giây, đột nhiên đồng thời nhìn về phía mặt đất.

Du Hoặc giơ cây đuốc đảo qua, phát hiện bốn phía vô cớ có biến.

Có mấy chỗ bùn đất hơi gồ lên, mấy cành cây khô úa tản ra hai bên, như thể...... Trong mười giây ngắn ngủi, có thứ gì trong bùn đất mới bò qua.

Mọi người cứng người tại chỗ, hoảng sợ nhìn nhau.

Ánh lửa chiếu khuôn mặt trắng bệch của mọi người, môi Vu Văn run lên, đang muốn nói cái gì, Du Hoặc giơ ngón trỏ lên môi.

Trong sự yên tĩnh, trong rừng liên tiếp vang lên âm thanh bò san sát trên đất.

Có tiếng vọng lên trong khe núi, vây giăng xa gần, hoàn toàn không đoán được đến từ đâu.

Có thứ gì đó dính bên chân......

Mike với bọn họ như bị tê liệt thân dưới, hoàn toàn không dám động đậy.

Du Hoặc xoay người chiếu sáng lên một bụi cỏ.

Trước mắt bao người, có mấy cái đồ vật trắng bệch chợt lóe qua, chớp mắt liền biến mất.

Nhìn sơ qua, tựa hồ đi về phía trong thôn.

·

Trần Bân với Lương Nguyên Hạo cùng ở một phòng.

Bọn họ cảm thấy ban đêm xông vào rừng cây không mấy sáng suốt, ở trong thôn lang thang cũng không sáng suốt. Cách tốt nhất chính là trốn về phòng, tựa đầu ngủ một giấc.

Trần Bân đứng ở bên cửa sổ, không yên tâm mà nói: "Mặc kệ bọn họ thật à? Như vậy không tốt lắm đâu......"

"Cậu kiểm tra mấy bài rồi? Làm sao còn do dự không quyết đoán thế." Lương Nguyên Hạo chống lên bồn rửa mặt trong phòng tắm, tạt nước lên mặt, "Lần này thi vẫn là tính điểm theo đội, chỉ cần trả lời đúng, tất cả mọi người có thể thêm điểm, việc gì phải gấp rút? Nếu bọn họ tìm được manh mối với đáp án, vậy thật tốt quá, chúng ta cũng không nợ bọn họ, lần sau tìm cơ hội trả lại thôi."

[ĐM - CHƯA BETA] Thi Đại Học Toàn Cầu - Mộc Tô LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ