CHƯƠNG 9: CHÉM ĐẦU CHÚC MỪNG

769 70 1
                                    

Gác mái không cao, ở giữa được dựng một trụ đỡ bằng gỗ, giống như một cái cán dù khổng lồ chống đỡ mái nhà.

Trong không gian nhỏ hẹp ấy có một chiếc giường bốn chăn, ga trải giường như mấy trăm năm rồi chưa giặt, tấm màn rách tươm, toả ra một vị ôi chua.

Tần Cứu đeo bao tay bịt chóp mũi lại, ánh mắt quét nhìn khắp nơi.

"Tôi đang nghĩ, cho cậu ở đâu mới tốt đây." Anh nhẹ giọng nói.

Anh so với Du Hoặc cao hơn chút, đứng thẳng sẽ đụng vào nóc nhà, chỉ có thể cúi đầu từ nãy đến giờ.

"Trên giường? Chân giường vừa hay có thể cố định dây thừng. Độ rộng chắc là đủ, chỉ có hơi ngắn chút."

Tần Cứu lắc lắc chân giường, muốn thử xem độ kiên cố. Thế nhưng vừa quay đầu, thì đã trông thấy bốn chữ "Đồng quy vu tận"* hiện rõ trên mặt Du Hoặc.

* Ý là muốn chết thì cùng chết á, mà mik thấy để vậy cũng hay, nên chú thích ở đây nha

Nếu là Vu Văn hoặc lão Vu thấy biểu cảm này của Du Hoặc, chắc chắn sẽ vắt chân lên mà chạy, nhưng Tần Cứu lại cười.

Tiếng cười anh trầm thấp, nói: "Bỏ đi, đúng thật cũng không sạch sẽ lắm, cây cột cũng có chút yếu ớt, khả năng là buộc không được...... Nơi này không gian không lớn, cậu thích ở đâu?"

Du Hoặc lạnh mặt, không thèm để ý đến anh.

Ai ngờ Tần Cứu cũng không vội, cứ như vậy chờ.

Du Hoặc bị nhìn trong chốc lát, rốt cuộc hết kiên nhẫn mà nói: "Tôi hy vọng anh có thể tự mình nằm lên chiếc giường ngào ngạt hương thơm kia, tự quấn dây thừng quanh cổ mình, lại đưa đầu dây khác cho tôi, mà tôi chỉ cần vừa duỗi tay là anh im ngay, thấy thế nào?"

Tần Cứu hơi nheo mắt lại.

Thoáng qua một cái chớp mắt, Du Hoặc cho rằng anh nhất định không vui. Ai ngờ anh lại cười một tiếng, nói: "Chỉ sợ không thể rồi, tôi không có loại yêu thích thế này."

Du Hoặc: "......"

Đồ thần kinh.

·

Đồ thần kinh thế mà vẫn còn nhân tính, không để Du Hoặc nằm trên giường của tên thợ săn thật.

Du Hoặc ngồi trên sàn nhà, hai tay trói ở sau người, bị cột ở cây trụ đỡ căn gác mái.

Tần Cứu đi vòng qua y mở cửa sổ.

Cửa sổ của gác mái cực kì nhỏ, so với bàn tay không lớn hơn bao nhiêu. Nhưng không khí rét lạnh vẫn thổi vào, có thể làm tan bớt mùi vị ôi chua kia.

Tần Cứu: "Lạnh sao?"

Lời này thật sự là thừa thãi, gió tuyết thổi qua áo thun, không lạnh chẳng lẽ nóng?

Nhưng Du Hoặc càng ớn lạnh cái mùi kia hơn.

Y bơ câu hỏi kia của Tần Cứu, cau mày nói: "Để tôi đứng lên có được không?"

[ĐM - CHƯA BETA] Thi Đại Học Toàn Cầu - Mộc Tô LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ