CHƯƠNG 5: LỄ VẬT

871 74 8
                                    

Du Hoặc khom lưng ngồi trên sô pha, duỗi thẳng cặp chân dài, bàn tay buồn chán mà vuốt vuốt khuyên tai.

Nghe thấy Tần Cứu nói, y nâng mắt lên nhìn một chút, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đảo lại trên mặt đối phương vài vòng, lại rũ trở về.

Không giải thích, không hối lỗi, không phản ứng.

Từ thái độ này, hiển nhiên là kiểu người cứng đầu cứng cổ khó đối phó nhất.

·

Nhóm người 154 bước vào văn phòng của boss, vừa bước vào liền hít thở không thông, như thể vừa bước vào văn phòng họp của các nhà chính trị gia.

"Ngài tìm tôi?"

Có thí sinh ở đây, 154 thái độ càng đứng đắn, nói chuyện đều mang kính ngữ.

"Lần thứ hai vi phạm quy định, xử phạt cái gì thế?" Tần Cứu chậm rãi xoay bút trong tay, nhìn về phía cậu ta, "Một thời gian không có đụng tới, tôi nhớ không rõ."

154 mặt gỗ trầm mặc hai giây, nói: "Nhốt lại."

Tần Cứu: "......"

Ngón tay Du Hoặc ngừng một chút, rốt cuộc ngẩng đầu.

Sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ngoại trừ dáng vẻ uể oải lười biếng, còn lại không có bất cứ cảm xúc nào, nhưng vẫn làm cho 154 cảm thấy y đang châm biếm.

Chắc là do gen.

Cũng có thể là do boss của bọn họ dễ thu hút những ánh mắt như thế.

Tần Cứu: "Ngoại trừ giam lại, không có hình phạt nào khác nữa sao?"

154 hơi mở miệng.

Trong phòng có thứ gì đó vang lên một tiếng "Tích".

Ánh mắt Du Hoặc khẽ đảo qua, dừng ở trên cổ tay Tần Cứu. Có thứ gì sáng nhấp nháy lên, âm thành chính là phát ra ở đó.

154 nói: "Xem đi, tăng thêm hình phạt là trái với quy chế."

Tần Cứu rũ mắt, không chút để ý chỉnh cổ tay áo, ánh sáng nhấp nháy nháy mắt biến mất.

Khi lần nữa giương mắt, anh lại cùng Du Hoặc mắt đối mắt với nhau.

"Trong phòng giam thế mà chỉ có bàn với ghế dựa thì nhàm chán quá." Hắn nhìn Du Hoặc, lời nói lại là nói với 154.

154 gật đầu: "Đúng thật."

"Không thì cậu ở cùng với cậu ta đi? Ít nhiều gì thì cũng có thứ để xem."

154: "......"

Đây là phạt ai vậy?

Tần Cứu cười rộ lên: "Nói đùa thôi, đừng tin là thật."

154 sớm đã quen với cái thói ăn nói mà đến quỷ cũng muốn đấm vào mặt của anh rồi, cậu ta nhanh chóng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "À thì...... Vẫn lại đưa cậu ấy xuống lầu, cho ngủ tiếp 3 tiếng, rồi xong lại đưa về à?"

"Bây giờ chỗ của tôi thành khách sạn cho thuê theo giờ rồi à?"

154 vội nín miệng.

Cậu ta mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng đợi trong chốc lát, không thấy mệnh lệnh nào khác, liền trộm liếc mắt một cái.

Trên sô pha, Du Hoặc ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là suy nghĩ vẩn vơ cái gì, bộ dáng như kiểu "Muốn phạt gì thì phạt lẹ đi, phạt chết được tôi thì xem như tôi thua", thái độ cực kỳ thiếu đánh, lạnh lùng ngạo mạn.

[ĐM - CHƯA BETA] Thi Đại Học Toàn Cầu - Mộc Tô LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ