Cheolhansoo.

2.9K 142 72
                                    

Cảnh báo: Truyện có yếu tố kinh dị, vui lòng không đọc lúc nửa đêm và cân nhắc trước khi đọc, cảm ơn.

.________

Hồng Tri Tú tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cậu ngước đầu nhìn bầu trời, đã sẩm tối mất rồi. Cậu đem cuốn sách đặt lại vào balo, đứng dậy phủi sạch quần áo rồi chậm rãi trở về nhà.

Trên đường trở về bất chợt có mưa rơi, cậu chạy vội đến trạm xe buýt đứng trú mưa, nhìn sắc trời âm u mù mịt cậu đoán rằng cơn mưa này sẽ kéo dài khó dứt, chẹp miệng một cái, cậu không mang theo ô rồi.

Cậu lấy điện thoại ra, ngồi xuống ghế đợi xe buýt mà nghịch, chán chê rồi lại nhìn ngắm dòng người đang vội vàng che ô đi trên đường, ngó thấy một cặp tình nhân đang cùng nhau cười đùa vui vẻ, cùng nhau cầm chiếc ô vừa đủ che cho cả hai mà cậu chạnh lòng, bên cạnh cậu cũng có đến hai người nhưng chưa từng có ai trong số họ che ô cho cậu cả, một lần vì cậu mà nghiêng ô về phía cậu cũng chưa từng.

Trời cứ mưa mãi như khóc thay cho số phận trớ trêu của cậu, cậu đưa tay lau đi giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, dù sao thì cậu cũng chỉ có thể chấp nhận số phận làm kẻ thế thân cho người khác, không thể đòi hỏi quá nhiều về mình, những sự ấm áp, dịu dàng nơi hai người họ vĩnh viễn cũng không thể đến nơi cậu.

Tri Tú đứng bật dậy, cậu mỉm cười thật tươi và rồi bắt đầu chạy dưới cơn mưa lớn, cậu chẳng biết bản thân mình muốn chạy đi đâu nữa, chỉ là mong muốn được đến một nơi nào đó có thể tìm được bình yên và hạnh phúc cho bản thân mình nhưng có lẽ là rất khó.

Từng hạt mưa nặng trĩu rơi trên đôi vai gầy, Tri Tú bất giác nhớ lại những ngày xa xưa ấy, những ngày bốn người còn vui vẻ với nhau, cùng nhau tắm mưa, cùng nhau đi học, cùng nhau làm mọi thứ trên đời. Khi ấy tình yêu của cậu dành cho anh và hắn nhiều đến mức không thể tả, tình yêu đầu đời mong manh như giọt sương mai nhưng lại chứa đầy sự ngọt ngào và tâm ý nhưng chưa một lần họ nhìn thấy, tình yêu của cậu vĩnh viễn chỉ có thể theo sau một người mang tên Trần Khải Minh - người mà anh và hắn yêu thương nhất. Thứ tình cảm dại khờ năm ấy của cậu cũng đã nhạt dần theo thời gian, dù cho hiện tại cậu đã cưới được họ như điều cậu từng mong tưởng nhưng tình yêu cậu dành cho họ chỉ còn là đống tro tàn vì sự lạnh nhạt và thờ ơ của họ. Tri Tú không còn tiếc nữa, cậu chỉ là buồn cho những kỷ niệm đẹp của bốn người, bốn đứa trẻ mười tám tuổi năm ấy hiện tại ba người đã bước sang tuổi ba mươi còn một người mãi mãi ở lại tuổi mười tám, tuy nhiên người mãi mãi ở lại tuổi mười tám ấy cũng vĩnh viễn sống trong trái tim Thôi Thắng Triệt và Doãn Tịnh Hán, cậu chưa từng có đủ khả năng để bước vào trái tim của họ, mà chắc có lẽ là chín đời chín kiếp cũng không thể.

Tri Tú dừng lại ở giữa ngã tư đường, hai mắt nhắm chặt lại, thầm nghĩ nếu như cậu chết đi trên thế giới này còn ai nhớ đến cậu nữa hay không?

Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng phanh gấp rồi tiếng va chạm cực mạnh vang lên, cơ thể cậu bị đụng mạnh, hất văng ra xa, một dòng máu tươi chảy dài, cậu nhắm dần đôi mắt lại, ý thức dần dần mất đi, cơ thể buông thõng trên con đường đầy nước mưa lạnh lẽo, bên tai vẫn còn vang lại tiếng người kêu cứu, tiếng xe dừng bên đường và... Giọng nói của Thôi Thắng Triệt cùng Doãn Tịnh Hán, cậu cười chế giễu bản thân, đến lúc chết rồi vẫn còn ảo tưởng rằng họ sẽ đến bên cậu, một giây sau đó cậu không còn nhận thức được điều gì nữa.

[ Seventeen ] 18 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ