- Không sao, không quan trọng nữa, cố lên.
Sau đó cậu nhanh chân di chuyển lên hội trường nằm trên tầng năm của khu G, sau khi lấy số thứ tự và quét mã, cậu di chuyển vào trong hội trường theo sự chỉ dẫn của các giảng viên. Nhìn thấy bạn bè ngồi cùng gia đình cậu lại chạnh lòng nhìn chiếc ghế trống không bên cạnh, hai mắt cay xòe, đỏ dần lên.
Bỗng nhiên một đóa hòa hồng đỏ thắm cùng một chú gấu bông cỡ lớn được đặt xuống ghế, Thạc Mẫn vội ngẩng đầu, đập vào mắt cậu là Tri Tú trong bộ vest trắng vô cùng lịch lãm và tao nhã, anh mỉm cười xoa đầu cậu, dịu dàng nói:
- Ngày vui của em, khóc cái gì chứ?
Thạc Mẫn giây phút này không thể kiềm chế được nữa, nước mắt chảy dài trên gò má, còn tưởng ngày hôm nay phải bơ vơ một mình ở đây rồi chứ. Anh đem gấu bông và hoa đặt sang ghế khác rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh Thạc Mẫn, ôm lấy cậu, để cậu khóc trong vòng tay mình.
- Không phải anh bảo đi gặp đối tác sao? Sao lại ở đây? - Thạc Mẫn lí nhí hỏi, giọng nói mang theo vài phần uất ức.
- Ngày trưởng thành của em anh muốn tận mắt chứng kiến và bên cạnh em, gặp đối tác gì đó cũng không quan trọng bằng, hôm nay anh muốn dành thời gian của mình cho riêng em, đừng khóc nữa - Nói rồi anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, mấy bạn học ở phía sau tủm tỉm cười, lén chụp lại khoảnh khắc ấy.
Tri Tú nhẹ nhàng nắm tay Thạc Mẫn, mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt. Cậu tựa đầu lên vai anh, mỉm cười, thật may mắn khi bốn năm qua anh luôn bên cạnh làm chỗ dựa vững chắc cho cậu, dành hết yêu thương cho cậu, chiều chuộng cậu hơn bất kỳ ai khác.
Lát sau Thạc Mẫn theo sự hướng dẫn của giảng viên liền di chuyển đến khu vực chờ để lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp ở phía bên phải dãy ghế của hội trường, anh đứng dậy ôm theo bó hoa và gấu bông đi về phía ngoài cũng dãy ghế bên trái - nơi mà các tân cử nhân sẽ di chuyển về chỗ cũ sau khi nhận bằng, âm thầm đợi chờ cậu.
Chỉ còn một người nữa sẽ tới lượt mình, Thạc Mẫn trở nên hồi hộp và lo lắng hơn bao giờ hết, cậu liếc nhìn về phía hàng ghế nhưng không thấy anh nữa, trái tim nhỏ trở nên hoảng loạn, may làm sao sau đó cậu nhận ra anh đang đứng ở phía bên kia đợi mình, trong lòng mới nhẹ nhõm đi phần nào.
- Chúc mừng tân cử nhân Lý Thạc Mẫn.
Sau khi thầy hướng dẫn đọc tên cậu, mọi người dưới sân khấu vỗ tay không ngừng, Thạc Mẫn căng thẳng tiến lên sân khấu, trước tiên là cúi đầu cảm ơn hội đồng nhà trường, các vị giảng viên và các quý phụ huynh cùng các tân cử nhân khác đang có mặt ở hội trường, sau đó lại quay sang phía anh cúi đầu thêm cái nữa, cái cúi đầu ngoài dự định và sắp xếp của nhà trường ấy thay cho lời cảm ơn đến anh, đến tình yêu của anh dành cho cậu trong suốt bốn năm qua, cảm ơn anh đã luôn theo dõi và bên cạnh cậu, sau đó Thạc Mẫn dõng dạc đi về phía thày hiệu trưởng đang đứng giữa sân khấu để nhận bằng tốt nghiệp.
- Chúc em vượt biển lớn thành công nhé Thạc Mẫn - Thầy hiệu trưởng vừa trao bằng khen vừa gửi lời chúc đến cậu.
- Em cảm ơn ạ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Seventeen ] 18
FanfictionWARNING: FIC TỔNG HỢP CÁC ONESHOT H, H VỀ 17, CÓ NHIỀU YẾU TỐ BAO GỒM CẢ CƯỠNG BỨC CÓ KHẢ NĂNG GÂY KHÓ CHỊU CHO BẠN ĐỌC, CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC, XIN CẢM ƠN.
Sooseok.
Bắt đầu từ đầu