Sooseok.

3.2K 89 23
                                    

Của cô Hittran đây nhe, để cô đợi lâu rồi, chúc cô đọc vui vẻ (。•̀ᴗ-)✧.

_____

- Anh, ngày mai là lễ tốt nghiệp của em rồi.

Thạc Mẫn đẩy cửa phòng Tri Tú, nhẹ nhàng bước vào, mang theo tách cà phê đặt lên bàn làm việc của anh. Tri Tú ngẩng đầu, cười nhẹ rồi hỏi cậu:

- Em đã thông báo cho gia đình chưa?

- Em nói rồi nhưng ai cũng bảo bận cả, chẳng ai đến hết - Thạc Mẫn hời tủi nói, tự mình qua ngồi ghế sofa ôm lấy gấu bông mà thở dài.

Tri Tú cũng không biết phải nói như thế nào để cậu đỡ buồn nữa, ngày tốt nghiệp đại học chỉ có một lần duy nhất trong đời, ai cũng mong muốn người thân của mình đến chứng kiến khoảnh khắc tươi đẹp chỉ diễn ra duy nhất một lần trong đời ấy cũng là lẽ đương nhiên, Thạc Mẫn cũng vậy, chắc chắn cậu cũng mong muốn ba mẹ sẽ chứng kiến sự trưởng thành của mình vào ngày mai nhưng chẳng thể được chắc chắn là thất vọng lắm.

- Thạc Mẫn, xin lỗi em, ngày mai anh còn phải đi gặp mặt khách hàng, không thể cùng em tham gia lễ tốt nghiệp được rồi - Anh đi đến bên cạnh cậu, ôm lấy cậu vào lòng.

- Không sao cả, anh đã xin lỗi em cả tuần nay rồi, công việc của anh em không thể ép anh bỏ được - Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng cậu khó tránh được sự mất mát, chua xót, ngay cả anh người yêu cũng không đến được thì lễ tốt nghiệp cậu phải trải qua một mình rồi.

- Anh sợ em tủi thân - Tri Tú hôn lên mái tóc mềm mượt, tay xoa xoa lưng cậu, dịu dàng an ủi.

- Em không sao đâu anh đừng lo, không còn sớm nữa, anh ngủ sớm đi, em về phòng ngủ, ngày mai còn phải đến lễ tốt nghiệp - Thạc Mẫn đẩy anh ra, tự mình bước về phòng.

Thạc Mẫn nằm trên giường trằn trọc cả một đêm cùng với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cậu không hiểu bản thân mình tệ như thế nào mà gia đình không một ai muốn đến dự lễ tốt nghiệp của mình, rõ ràng từ bé đến lớn cậu luôn sống theo ý muốn của họ, làm tốt những gì mình có thể nhưng họ lại dường như chẳng để tâm đến mà chỉ chú ý đến anh trai của cậu.

Nghĩ một hồi nước mắt lại âm thầm rơi trên gối vì tủi thân, sống trong một gia đình thích thiên vị một người thật mệt mỏi. Cơn mưa bên ngoài cửa sổ càng khiến lòng cậu não nề, ánh mắt vô thức nhìn mãi trần nhà, có lẽ quyết định dọn ra ở riêng với Tri Tú là đúng đắn, nếu cậu còn ở lại căn nhà cũ chẳng biết còn phải chịu cảnh bị thiên vị đến bao giờ nữa. Ôm chặt con gấu bông anh mua cho cậu đợt sinh nhật vừa rồi trong tay, Thạc Mẫn thôi không nghĩ nữa, thả mình vào hư không.

Sáng sớm hôm sau cậu thức dậy thay quần áo chuẩn bị đến trường, lúc cậu chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy bữa sáng anh chuẩn bị trên bàn, nhìn lại đồng hồ trên tay, thấy sắp trễ giờ nên cậu đành tiếc rẻ bỏ qua bữa sáng anh chuẩn bị cho mình mà mang theo túi đồ tốt nghiệp chạy vội đến trường.

Thật ra trường đại học không cách xa nhà cậu và anh đang ở là mấy nên chỉ mấy phút sau cậu đã có mặt ở trường. Nhìn bạn bè xung quanh ai cũng có người thân, bạn bè bên cạnh cảm xúc vui vẻ của cậu lại trôi tụt đi mất, Thạc Mẫn nắm chặt túi đồ trong tay, cúi đầu đi thẳng vào trong sân trường, tìm một nơi vắng vẻ rồi tự khoác lên vai chiếc áo tốt nghiệp màu đỏ, chiếc yếm khoác qua cổ màu xanh dương cùng chiếc mũ tốt nghiệp. Cậu nhìn mình qua tấm gương ngay lối ra vào khu G của trường, tự mỉm cười một cái, nhỏ giọng an ủi bản thân:

[ Seventeen ] 18 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ