wonwoo rệu rã tra chìa khoá vào ổ, động tác nặng nề như chẳng còn chút sức sống nào. cũng phải thôi, chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà bao nhiêu chuyện ập hết lên đầu anh, lại còn bị người ta đánh ra bộ dạng lôi thôi thế này. wonwoo khẽ vuốt miếng gạc trên trán mình, đẩy cửa vào bên trong. căn nhà nhỏ núp mình vào con ngõ cụt ít người lui tới, tuy có hơi hiu quạnh nhưng chính sự yên ắng này lại phần nào giúp anh thấy an lòng. wonwoo không thích giao tiếp với nhiều người, mấy ánh nhìn săm soi và lời xì xào của bọn họ khiến da đầu anh tê rần, cả cổ tay chi chít vết kim cũng đau âm ỉ.
nơi này không có lầu, chỉ có một cái gác lửng để tấm đệm cũ mèm. toàn bộ không gian dưới gác là nơi nấu nướng cũng như đặt bàn làm việc cùng một cái máy vi tính cồng kềnh đời xưa. wonwoo thả mình xuống tấm thảm đặt giữa nhà, mắt đăm đăm nhìn lên cái bóng đèn dài gắn trên trần, nghĩ ngợi điều gì đó. anh lười biếng không muốn động đậy, bỗng dưng chỉ muốn nằm dài thế này cho đến ngày mai, hoặc nằm thế này cả đời cũng được.
"mingyu, kim mingyu, thật sự là mingyu rồi."
wonwoo đặt tay lên mắt mình, che đi ánh sáng nhứt nhói rọi thẳng vào mặt, lẩm nhẩm tên mingyu rồi tự nhoẻn miệng cười. cũng chả rõ nụ cười này là có ý gì, hạnh phúc dâng trào hay tự mỉa mai.
"em ấy vẫn như ngày xưa, luôn là một dáng vẻ khiến người khác ngưỡng mộ mà say mê."
anh nhớ đến bộ âu phục được ủi phẳng phiu, mái tóc chẻ ngôi thẳng thớm cùng mùi hương tuyết tùng ngất ngây, rồi bất chợt lồng ngực căng cứng, trái tim đỏ thẫm bên trong đập mạnh liên hồi.
mùi hương tuyết tùng đó, vừa ngọt ngào lại vừa tàn nhẫn biết bao nhiêu.
đã thật lâu không còn tiếp xúc với hương thơm từng rất thân quen, nay đột ngột cận kề làm tuyến thể dưới gáy như muốn xé toạt ra. wonwoo cố gồng mình lần mò tìm nơi đã chằng chịt sẹo lồi được che phủ bởi phần tóc gáy hơi dài, vuốt ve để trấn an cảm giác nóng rực đang cuồn cuộn bên trong.
anh từng cho rằng bản thân mình đã vượt qua rồi, tất cả thương tổn của ngày xưa đều đã không hề hấn gì với mình nữa, ngay cả tin tức tố của người kia. nhưng đến hôm nay wonwoo mới biết thì ra mình đánh giá cao bản thân quá, đừng nói đến mùi tuyết tùng, ngay cả những dáng hình nhỏ bé nhất thuộc về mingyu anh cũng chưa từng quên.
dù là năm năm trước hay là những năm này, dù là cả mấy chục năm về sau nữa, có chết anh cũng không thể quên.
"đồ đáng ghét, ai mới là người đang sống thảnh thơi đây chứ ?"
âm báo tin nhắn vang lên cùng lúc với giọng điệu trách móc của wonwoo, anh lọ mọ tìm điện thoại mở lên xem.
'chị gửi bản mô tả sơ bộ sang cho em rồi đấy, em xem xong thì phản hồi cho chị nha.'
anh gửi lại một tiếng vâng, lật đật ngồi dậy đi đến cái bàn nhỏ đặt gần cửa nhà, kéo ghế ngồi xuống khởi động máy tính. hòm thư có hơn một trăm thông báo, wonwoo chọn đúng tin mới nhất mà bấm vào, chăm chú đọc từng nội dung bên trong đó, hoàn toàn quên mất cảm giác khó chịu khi nãy rạo rực khắp người mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
gloomy - meanie
Fanfictionkhi những ngày tháng mù mịt đã qua đi, nhường chỗ cho nắng mai đem về những đoá hoa nở rộ.