* của cô khunglongthichanquyt đây, chúc cô đọc truyện vui vẻ 😆.
________
- Em đến rồi đây ạ.
Chàng thiếu niên với mái tóc màu đen mang trên vai chiếc balo hình chú khủng long đẩy cửa quán trà sữa bước vào.
- Đến rồi sao? Hôm nay học mệt không đấy? - Chàng trai đứng trong quầy pha chế hỏi cậu. Anh là Boo SeungKwan, chủ cửa hàng trà sữa Boo nổi tiếng nhất nhì khu trường đại học này.
- Em không mệt lắm, anh đợi em tí, em thay quần áo rồi ra ngay.
Nói xong chàng thiếu niên vội vào trong phòng dành cho nhân viên. Cậu là Chan - sinh viên năm hai trường đại học ngoại thương, vì thời gian rảnh không có chuyện gì làm nên cậu quyết định đi làm thêm. Ban đầu SeungKwan không định nhận cậu vào làm vì lúc đó đang dư nhân viên nhưng vì thấy cậu không tìm được việc nên cũng nhận cậu vào, để cậu xoay ca với những người khác, sau đó có người xin nghỉ nên cậu được nhận làm chính thức ở quán.
SeungKwan khá thích cậu nhóc này vì cậu vô cùng hoạt bát, lanh lợi nên khách rất thích cậu cũng thường xuyên vì cậu mà ghé lại quán, không phải anh lợi dụng cậu đâu mà là vì sức hút của cậu có thể kiếm ra tiền đó. Bình thường Chan cũng làm rất tốt việc phục vụ khách hàng và phụ anh dọn dẹp quán, ở lại sau cùng đợi anh cùng về nên anh cũng thân thiết với nhóc ấy hơn những người còn lại, thỉnh thoảng anh có làm trà sữa vị dâu cho cậu vì sự nhiệt tình này.
- Anh, để em - Chan vừa thay xong đồng phục ra ngoài liền tranh bê nước cho khách với SeungKwan. Bình thường giờ này buổi tối vẫn có nhân viên làm cùng SeungKwan và Chan nhưng hôm nay cậu ấy xin nghỉ nên từ lúc vào ca tối chỉ có mình SeungKwan làm, vừa pha nước vừa bưng bê cho khách cho đến khi cậu tới.
- Được rồi - SeungKwan đưa khay nước cho cậu rồi quay trở lại quầy pha chế, cũng may hôm nay là thứ tư nên không đông khách lắm hoặc cũng có thể là trời mới chập tối nên khách chưa đến nhiều, trong quán vẫn còn trống nhiều bàn nên công việc cũng nhẹ nhàng đôi chút.
Chan mang khay trống trở lại đứng trước quầy pha chế, nhìn anh hí hoáy đứng pha thức uống như vậy thực sự có một cái gì đó rất cuốn hút. Nếu nói thật thì Chan nhất quyết muốn vào đây làm chính là vì thích SeungKwan. Lần đó Chan và SeungKwan gặp nhau ở ga tàu điện ngầm, lúc đó cậu vừa từ quê lên nên không rành đường, chính anh đã không ngại dẫn cậu từ ga đến trường nên cậu cảm thấy có chút rung động với anh vì mọi người quanh cậu dưới quê hay nói lên thành phố phải cẩn thận một tí vì không có mấy người tốt tính đâu nhưng anh thì khác, không chỉ giúp cậu mà còn chẳng mở lời xin đồng nào hay bảo cậu phải cảm ơn này kia, hơn nữa anh từ đầu đến cuối đều cười rõ tươi với cậu, đem đến cho cậu một sự thân thiết khó tả, chính vì nụ cười ấy mà cậu đã say nắng anh, âm thầm theo anh suốt cả năm nhất mà anh chẳng hề hay biết, nhiều lần gửi lời mời kết bạn trên Facebook với anh nhưng bị anh ngó lơ nên tranh thủ lúc đi xin việc cậu đã xin thẳng vào quán nước của anh.
- Chan, sao vậy? - Anh vừa xoay người lại đã thấy cậu đứng đó nhìn chằm chằm vào mình mới hỏi.
- A, không có làm sao hết á, haha.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Seventeen ] 18
FanfictionWARNING: FIC TỔNG HỢP CÁC ONESHOT H, H VỀ 17, CÓ NHIỀU YẾU TỐ BAO GỒM CẢ CƯỠNG BỨC CÓ KHẢ NĂNG GÂY KHÓ CHỊU CHO BẠN ĐỌC, CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC, XIN CẢM ƠN.