Đại học Todai là môt ngôi trường danh giá. Không đúng, phải là định nghĩa của một ngôi trường danh giá mới phải. Đây là nơi mà học sinh cả nước sẵn sàng học tới kiệt sức, bất chấp sức khỏe để có một suất trong trường, là nơi mà các bậc phụ huynh có thể ngẩng mặt cả đời nếu như con mình có diễm phúc trở thành sinh viên. Cũng vì vậy mà ta có câu hỏi, thế quái nào mà hai con bé đó có thể ở đây - một ngôi trường danh giá đến mức này ?
Hai con bé đó ở đây cụ thể là Kuroba Chihiro khoa truyền thông và Misaki Aoi khoa tâm lý học. Và người đặt ra hỏi không có lời giải đó chính là giáo sư Arataki:
- Sao trường Todai lại có thể loại sinh viên vô trách nhiệm như các em được kia chứ ?
Chihiro và Aoi chẳng có họ hàng ruột thịt gì nhưng là chị em chí cốt từ nhỏ. Đúng như người ta thường nói "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", hai đứa có cả tá điểm chung: lầy như nhau, ham ăn như nhau, ham chơi như nhau, liều như nhau và lười như nhau.
- Điểm chuyên cần của hai đứa... - Vị giáo sư đưa hai ngón tay lên - ...thấp thêm chút nay nữa thì kì này khỏi qua luôn đấy. Rốt cuộc, hai em đi học để làm gì vậy ?
Sau hàng loạt những câu trả lời như kiểu "tại cái sandwich gà rán sốt chanh dây dưới canteen ngon quá" và triệu chứng như sắp đột quỵ đến nơi của giáo sư Arataki, hai cô nàng cuối cùng cũng miễn cưỡng nghe về cơ hội gỡ điểm chuyên cần của mình hè này.
- Tuần sau trường ta sẽ đón một đoàn sinh viên quốc tế đến giao lưu - Giáo sư lôi ra một tập giấy từ cái tủ phía sau lưng - Trao đổi với trường ta năm nay là các đại học danh giá nhất Châu Âu, bình thường thầy sẽ không để cho bọn em đảm nhận đâu, nhưng dù sao bố mẹ Kuroba cũng có lời rồi...
Bất chấp buổi giáo huấn của thầy, Aoi và Chihiro vẫn phởn như thường ngày. Cả hai người đều không hứng thú với việc dẫn dường/ thuyết minh về trường cho người khác nghe làm gì cho cam. Nhất là Chihiro, còn chưa lo nổi thân nó kìa.
Sau một tuần chuẩn bị, cuối cùng đoàn sinh viên trao đổi cũng tới vào một sáng thứ Hai đầu tuần khá âm u, và đặc biệt âm u với Aoi - người đang kẹt với cái smartphone trên tay và Chihiro đầu dây bên kia:
- Thế giờ cụ thể là em đang ở đâu ?
- Em mà biết thì đã không phải gọi cho chị rồi. Để xem, em đang ở bên trái cái cây cổ thụ!
- Hữu ích đấy! Trường mình có cả tá cái cây cổ thụ. Thôi đươc rồi, ở yên đó, chị đi tìm.
Tắt máy, Aoi lại thở dài. Bình thường có smartphone thì đâu phải khổ đến vậy chứ. Chỉ là con bé nói rằng, tối qua đi làm nhiệm vụ đã lỡ làm hỏng chiếc điện thoại kia rồi. Quả nhiên không nên dạy người giàu cách tiêu tiền mà. Aoi vẫn luôn thắc mắc, thế quái nào một chúa tể vụng về như nó lại chưa làm bung bét bất kì phi vụ nào của bố mẹ nó kia chứ ?
~~~
Vừa tìm được Chihiro thì Aoi lại phải cùng đội dẫn đường khiêng đống hành lý vào phòng chờ kí túc xá, trong khi những người còn lại thì được ngồi trong phòng đa năng mát mẻ thưởng thức văn nghệ chào mừng. Quả là ghen tị hết sức mà bởi lẽ nhiệt độ ngoài trời bây giờ đang là 37 độ C.