Khổng Linh: ...... Lông chim của ta, tức chết ta rồi!
"Ơ, sao trời mưa rồi?"
Đồng tử chậm rãi nhận ra sờ sờ đỉnh đầu.
Khổng Linh tức giận nghĩ: Sao ta biết được.
Cũng may là người này còn biết tránh mưa một chút.
Hai người ngây người tránh mưa ở một cái đình ven đường một lát, mãi cho đến khi tạnh mưa mới tiếp tục đi về phía trước.
Vốn là khoảng cách thường hay đi, nhưng vì trời mưa nên cuối cùng đồng tử tới vẫn có hơi muộn, trễ tận một canh giờ so với thời gian hay lui tới Hạc Tuyết viện.
Trải qua đoạn đường núi nhọc nhằn, rốt cuộc hai người cũng tới cửa Hạc Tuyết viện.
Khổng Linh hoàn toàn bị hành xác đến kiệt sức.
"Cuối cùng cũng tới rồi."
"Hôm nay xảy ra nhiều chuyện xui thật đó." Đồng tử lẩm bẩm nói với chính mình.
"Ôi, mi cứ từ từ nhé, chúng ta đi chào hỏi tôn thượng rồi hẳn đặt mi lên cây, rồi ta đi hâm rượu."
Khổng Linh: Sao mà ngươi nói nhiều thế?
Hắn phiền không chịu được, dứt khoát vờ như không nghe thấy.
Đồng tử không biết cảm xúc của trứng, thấy hắn không nói lời nào liền coi như đã đồng ý.
Đến bây giờ cậu ta vẫn còn nhớ rõ lời tôn thượng đã nói đêm qua. Sau khi tôn thượng hồi phục thì sẽ đi hàn đàm.
Tuy mưa ngoài cửa đã tạnh, nhưng dưới mái hiên vẫn tí tách không ngừng.
"Tôn thượng?"
Đồng tử ở bên ngoài gõ cửa hỏi một câu, nhưng không có ai đáp lại.
Ninh Tễ nhắm mắt nghỉ ngơi, không có nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Lạ thật, chẳng lẽ tôn thượng không có ở đây?
Đồng tử tưởng không có ai ở trong nên run run chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa đóng chặt bị đẩy ra.
Âm thanh mở cửa che khuất tiếng nước chảy ngoài hiên, vang vọng rất rõ trong căn phòng yên tĩnh.
Lúc này Ninh Tễ mới chậm rãi mở mắt ra.
Ồn ào bên ngoài đánh vỡ yên tĩnh, sau khi đồng tử bước vào thì ôm trứng chà xát tay, có hơi kỳ lạ là không thấy người đâu.
Vừa định nhìn xung quanh xem tôn thượng đã đi đâu.
Đi về phía trước hai bước, thì thấy bóng dáng đằng trước.
Ồ, tôn thượng ở trong đây chứ đâu.
Cậu ta cảm thấy lạ là sao tôn thượng ở trong phòng mà không nghe thấy chút âm thanh nào.
Có điều suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi biết mất.
"Tôn thượng."
Cậu ta bước đền gần, vừa định mở miệng thì thấy có người ở cạnh y.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit/ĐM] Xuyên thành đóa hoa lạnh lùng trong truyện vạn người mê.
General FictionEditor: Phương trình bậc hai. KHÔNG ĐÚNG 100% SO VỚI BẢN GỐC. CHƯA XIN BẤT CỨ THỨ GÌ, XIN ĐỪNG REUP HAY CHUYỂN VER GÌ GÌ ĐÓ NHÉ!
Chương 15: Trên giường kiếm tôn.
Bắt đầu từ đầu