C.20

237 16 2
                                    

- Một, hai, ba... từ từ, đúng rồi, anh cứ bước chậm thôi, phải rồi, từng bước một

Naoko đang đứng trước mặt Dantae không ngừng cổ vũ anh, bọn họ đang ở trong phòng vật lý trị liệu của bệnh viện, đã một tuần kể từ ngày Dantae được tháo bột, anh đang luyện tập để hồi phục. Dantae khó nhọc bước từng bước, hầu như toàn bộ sức lực của anh đều dồn vào cánh tay phải đang bám trên thanh tập đi, mồ hôi thấm đẫm quần áo, tóc, nó đã sớm chảy thành từng giọt trên khuôn mặt anh. Mặc dù đã tập luyện với thanh tập đi được một tuần, nhưng chân phải của anh hoàn toàn không có sức, Dantae có cảm tưởng như đó không còn là chân của mình nữa vì anh căn bản không thể điều khiển được nó. Naoko bước đến, cô dùng khăn định lau đi những giọt mồ hôi trên trán anh, nhưng Dantae đã gạt tay cô ra. Cô biết tâm trạng hiện giờ của anh rất tệ, nhưng trông thấy bộ dáng mệt mỏi của anh như vậy khiến cô rất đau lòng

- Dantae, chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé, anh uống một ít nước đi

Cô đưa bình nước đến trước mặt anh nhưng Dantae dường như vẫn không để ý đến, anh cứ cố bám vào thanh vịn để đi

- Anh có thôi đi không hả, anh đã đi 4 tiếng rồi, anh không mệt sao

- Mặc kệ tôi!

Dantae gắt gỏng đáp. Naoko biết rõ dạo này tâm trạng của anh vô cùng tồi tệ, thường hay nổi nóng, có lúc anh sẽ ném vỡ vết đồ đạc trong phòng. Cô bước đến định dìu lấy anh thì Dantae gắt gỏng đẩy cô ra, vì bất ngờ nên Naoko đã mất thăng bằng, cô ngã nhào ra sàn, đầu vô tình đập vào thanh vịn, máu không ngừng chảy xuống. Dantae cũng không ngờ được mình sẽ làm ngã cô, anh ngồi xuống bên cạnh cô một cách khó khăn, lúc này mắt anh đã ươn ướt:

- Xin lỗi, tôi...

Vì không muốn Dantae lo lắng cho nên cô cố gắng nở một nụ cười:

- Không sao mà, haha, chỉ là vết thương nhỏ, không chết được

Bất chợt Dantae lại lên tiếng:

- Cô đi đi, sau này cũng không cần đến đây nữa

Naoko rất sốc khi nghe thấy lời anh, cô vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra:

- Nè, ở đây là nơi công cộng đó, tôi thích đến thì sao chứ, anh lấy quyền gì để cấm tôi chứ

Dantae quay mặt đi hướng khác, anh nhỏ giọng:

- Vậy thì tránh xa tôi ra một chút, vì tôi là  một kẻ xui xẻo, những người ở bên cạnh tôi đều không có kết cục tốt

Naoko nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cô mỉm cười:

- Vừa hay tôi cũng là một kẻ xui xẻo, để xem ai xui xẻo hơn ai nhé

Dantae quay sang nhìn cô:

- Tôi đã là một kẻ tàn phế, tôi không cần người khác thương hại

Naoko lại càng siết chặt bàn tay anh:

- Tôi sẽ không vì thương hại một người mà ở bên cạnh người đó

- Thế tại sao cô lại ở bên cạnh tôi?

- Vì để anh một mình, tôi không yên tâm, lúc nào cũng muốn biết anh đang làm gì, việc lúc nào cũng nghĩ đến anh khiến tôi không thể tập trung làm được việc gì cả, lúc nào cũng lo lắng cho anh, lúc nào cũng nhớ đến anh

Những lời nói của cô khiến Dantae vô cùng ngạc nhiên xen lẫn bối rối, anh không biết nên trả lời cô như thế nào, thì lúc này Naoko đã kéo anh lại, thì thầm vào tai anh:

- Joo Dantae, tôi thích anh

Mặt Dantae bỗng chốc đỏ bừng, anh ngại ngùng quay sang hướng khác để né tránh ánh mắt của cô, lúc sao anh khẽ hỏi:

- Thật sao?

Naoko khẽ gật đầu, bỗng chốc Dantae cảm thấy trái tim mình ấm áp vô cùng. Hiện tại, ngoài người mẹ tinh thần không ổn định của anh ra thì chỉ có cô là người quan tâm anh nhất, cô đã ở bên cạnh chăm sóc anh vào lúc anh cảm thấy cô đơn nhất. Dantae đưa tay sờ lên trán cô, vết thương đã ngừng chảy máu, thay vào đó là những vệt máu đông, anh khẽ hỏi:

- Đau lắm không?

Naoko lắc lắc đầu, anh nắm lấy tay cô rồi vịn vào thanh vịn để đứng dậy, quay sang cô nói:

- Đi thôi

- Cơ mà đi đâu chứ

- Đi kiểm tra vết thương của em

- Không sao đâu mà

Dantae dường như vẫn không để ý lời cô nói, cô chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo lời anh. Naoko dìu Dantae, hai người cùng đi về hướng phòng khám ngoại khoa của bệnh viện.

.....

Mặc dù Suryeon đã nói mình có vị hôn phu nhưng xem ra Sunho cũng chẳng để tâm đến lời cô nói, anh luôn tìm cách tiếp cận, gần gũi Suryeon mặc dù Suryeon liên tục tìm cách trốn tránh anh. Kì nghỉ hè sắp kết thúc nên nhóm bọn họ quyết định sẽ dành một tuần cuối kì nghỉ đến Hawaii nghỉ mát. Mặc dù muốn tránh mặt Sunho, thế nhưng Suryeon lại rất hào hứng đối với chuyến đi này, cô thích Hawaii, thích nét đẹp hoang dại của nó. Cô đang ở trên phòng trang điểm thì đã nghe tiếng Mark làu bàu bên dưới:

- Suryeon à, thật ra cô định chuyển nhà hay sao vậy, chỉ đi có một tuần thôi mà, có cần mang nhiều quần áo như thế không

Đối với cô, Mark sẽ là một người đàn ông hoàn hảo nếu anh ta từ bỏ tính nói nhiều của mình, Suryeon nói ra từ trong phòng:

- Thật ra tôi đang suy nghĩ xem mình còn quên mang theo thứ gì không này, tôi vẫn thấy thiếu thiếu gì đó

Mark mệt mỏi nói với cô:

- Ôi trời ơi, đại tiểu thư của tôi ơi, nếu cô còn không nhanh lên thì chúng ta sẽ trễ chuyến bay mất. Come on,,tôi đang rất hào hứng về chuyến đi đó, tôi không cho phép ai phá hỏng nó đâu

- Được rồi, tôi xong ngay thôi mà, anh đợi tôi ngoài xe đi

Cuối cùng chiếc xe cũng nổ máy rời đi, Suryeon cảm thấy rất phấn khích đối với chuyến đi, trên suốt quãng đường, cô tưởng tượng ra vô số điều thú vị mà mình sẽ trải qua rồi mỉm cười thích thú, Suryeon hoàn toàn không biết rằng chuyến đi định mệnh này đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời mình...

DanRyeon: Nếu không có hận thùWhere stories live. Discover now