-Cái gì? Từ hôn sao?
Người đàn ông suýt phụt ngụm trà vừa mới uống, tròn mắt nhìn người vừa thốt ra câu đó
- Cháu nói cái gì thế, Dantae?
Người phụ nữ ngồi bên cạnh cũng sửng sốt không kém, bà kéo kéo vạt áo chồng, thì thầm bên tai ông:
- Tụi nhỏ đã xảy ra chuyện gì thế?
Người đàn ông ngồi cạnh chỉ đành bất lực nhún vai, ông quay sang Dantae:
- Dantae à, chuyện hôn sự hai nhà chẳng phải đã quyết định xong rồi sao, đợi sau khi Suryeon tốt nghiệp chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa, có chuyện gì sao?
Dantae ngập ngừng, anh chỉ cúi đầu xuống khó khăn đáp:
- Cháu, cháu thật ra, cháu đã thích người khác rồi ạ
Hai người ngồi cạnh đều thốt lên:
- Thật sao?
Mẹ Suryeon vặn hỏi cậu:
- Có phải sự thật là như vậy không? Cháu thích ai, từ bao giờ, Suryeon nhà bác có biết không?
Trước khi đến, Dantae đã cố nghĩ ra một lý do để nói lời từ hôn, anh không muốn làm Suryeon phải khó xử nên đã mở lời trước:
- Cháu, cháu quen cô ấy qua một người bạn, chúng cháu sẽ kết hôn sớm thôi ạ, còn về phần Suryeon, cháu xin lỗi ạ, cháu chỉ xem em ấy là bạn
- Thế Sung woo có biết chuyện này không?
Người đàn ông ngồi đối diện xen vào
- Cháu sẽ nói với bố sau ạ, cháu muốn đến để nói lời xin lỗi với gia đình bác trước ạ
Trong suốt quá trình, Dantae vẫn không ngẩng mặt lên để che giấu những giọt nước mắt nóng hổi đã lăn trên má. Người đàn ông bước đến vỗ vai cậu:
- Dantae à, vợ chồng bác rất quý cháu, chúng ta coi cháu như là con trai của mình vậy, nếu cháu và Suryeon đã không thể ở bên nhau, chúng ta cũng không miễn cưỡng, ta sẽ giải thích với Sung Woo chuyện này, cháu không cần phải lo lắng
Dantae gật đầu chào họ rồi rời đi, người phụ nữ ngồi trên sofa chỉ thở dài:
- Haiz, thật đáng tiếc...
Một tháng trước....
Dantae tỉnh lại sau cơn say, đầu anh đau nhức như muốn nổ tung, anh nhìn khung cảnh xa la xung quanh rất đỗi ngạc nhiên, anh không biết mình đang ở đâu. Xung quanh giường quần áo vứt loạn cả lên, anh cúi xuống nhặt lấy quần áo của mình thì chợt phát hiện có quần áo của phụ nữ, còn đã bị xé rách, đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì có tiếng nói phát ra từ ban công làm anh giật mình:
- Tỉnh rồi à?
Anh đi đến nơi vừa phát ra giọng nói ban nãy, Dantae vô cùng bất ngờ vì có một người phụ nữ đứng trước ban công phòng anh, cô ấy choàng một chiếc khăn tắm, trên tay còn cầm điếu thuốc. Giọng anh run run:
- Cô, cô là ai?
Người phụ nữ đang đứng quay lưng về phía anh bỗng bật cười, cô cười rất to, cười đến nỗi ho sặc sụa
- Hahaha, tôi là ai sao, đêm qua anh đã làm gì anh cũng không nhớ sao?
Dantae dường như nhớ ra điều gì đó, anh quay lại nhìn chiếc giường hỗn loạn, cho đến khi người phụ nữ quay mặt lại, từng mảng, từng mảng kí ức đêm qua bất chợt ùa về, anh và cô ấy, anh đã...
Dantae lắp bắp nhìn cô:
- Suryeon..Suryeon à
Người phụ nữ trước mặt nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, cái tên này, đêm qua cô đã nghe đến phát chán rồi
- Cô, cô là ai? Cô không phải là Suryeon
Người phụ nữ bước dần lại phía anh, cô tiến một bước thì anh lại lùi một bước, chẳng mấy chốc, Dantae đã ngồi phịch xuống giường
- Tôi cũng muốn biết Suryeon, cô ấy là ai?
Người phụ nữ đứng trước mặt anh quả thật rất giống với Suryeon, chỉ có điều cô ấy cắt tóc ngắn và giọng nói có đôi chút khác biệt. Ngoài ra, anh thật sự không thể phân biệt được hai người họ
- Tại sao cô lại ở đây?
- Đêm qua, chẳng phải anh đưa tôi đến đây sao?
- Được rồi, tôi biết rồi
Dantae lục tìm trong ví, rồi cầm xấp tiền đưa cho cô. Người phụ nữ nhìn xấp tiền trong tay anh mỉm cười chua xót, thầm nghĩ: anh ấy xem mình là gái bán hoa sao? Tuy vậy cô vẫn cầm lấy xấp tiền trong tay anh:
- Ít thế, anh keo kiệt thật
Trái tim cô đau nhói, ừ, sao ít thế, đó là lần đầu của cô kia mà, thật nực cười, cuối cùng người mình tìm kiếm bao năm lại xem mình là một cô gái bán hoa, còn điều gì đáng cười hơn thế. Dantae lại rút thêm một xấp khác đưa cô:
- Cầm lấy! Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa
Người phụ nữ cầm lấy xấp tiền rồi bước đi, vừa đi vừa cười nói lại:
- Cám ơn anh, anh thật hào phóng, tạm biệt
Cô cười rất to, cười đến nỗi nước mắt cứ chảy dài hai bên má. Dantae cảm thấy vô cùng khó chịu, hôm qua anh còn trách Suryeon đã phản bội mình thế mà hôm nay, càng nghĩ anh lại càng cảm thấy khó chịu, anh vươn tay kéo chiếc chăn xuống đất, bất ngờ anh lại thấy những vệt đỏ trên tấm ga giường trắng tinh, anh chỉ khẽ lắp bắp:
- Đó là, đó là,...Cô ấy, cô ấy không phải sao...?
Dantae chỉ đành bất lực ôm đầu, anh vội vã đuổi theo nhưng vẫn không thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu...
.....
Tại quán cafe, Suryeon ngạc nhiên nhìn người chàng trai đối diện, không giống như Mark có đôi chút phong trần lãng tử của một nghệ sĩ, anh chàng trước mặt cô lại vô cùng điềm đạm. Với gương mặt thanh tú cùng mái tóc cắt tỉa gọn gàng, anh ta mặt một chiếc áo sơ mi trắng đang đưa tay ra bắt với cô:
- Chào cậu, tớ là Lee Sunho, tớ là em họ của anh Mark, rất hân hạnh được gặp cậu
Suryeon cũng mỉm cười chào cậu ta, qua lời giới thiệu của Mark thì cậu ta cùng tuổi, lại học cùng trường với Suryeon. Hai người vừa với gặp nhau nhưng có vẻ có rất nhiều chủ đề để trao đổi, có lẽ họ đã quên mất sự tồn tại của Mark...
YOU ARE READING
DanRyeon: Nếu không có hận thù
FanfictionViết lại về cuộc đời Dante, nếu như năm 8 tuổi cậu bé Dante lựa chọn một cách khác để đối mặt với biến cố của đời mình, liệu cuộc sống của cậu sẽ thay đổi như thế nào hay cuối cùng tất cả đều không thoát được sự sắp đặt của "số phận", liệu cậu và Su...