#04. Enthuse

296 40 0
                                    

Tích tắc... Chiếc kim dài nhất ngự trong cái đồng hồ hình tròn vô vị vừa mới rơi xuống nhẹ tênh, đậu lại ngay trên con số ba với đường nét đứt đoạn sớm bị làm cho phai màu bởi thời gian. Chẳng lý gì mà Boo Seungkwan lại không nhận ra điều đó, rằng đã quá giờ ra về từ lâu lắm rồi, và hôm nay là một ngày học hết sức nhàn rỗi với vỏn vẹn chỉ hai tiết ngắn ngủi vào buổi chiều, nếu như không tính cả việc bị thúc giục đến trường lúc giữa trưa oi ả, nhân cái hôm tiết trời sắp chuyển mình sang xuân. Ấy vậy nhưng cậu vẫn nhất mực chôn chân tại căn phòng luyện thanh quen thuộc có dán dãy số 161 bên ngoài cái cửa cũ mèm, tự cách ly bản thân với thế giới đằng sau bức tường cách âm kia, cùng xấp giấy dày cui chi chít đầy những nốt nhạc đen tuyền trông chẳng lấy gì làm dễ dàng lắm, và cả tai nghe nữa, làm sao mà thiếu được.

Đó là khi mà thế giới quanh cậu vẫn còn yên bình biết mấy, nhưng tiếc thay lại chẳng kéo dài được bao lâu hết. Chỉ mới qua hơn nửa "cái ba giờ" chút thôi, cánh cửa phòng đã bị ai đó đẩy mạnh ra một cách không thương tiếc, thề có chúa, nó đã đủ mục và đủ cũ rồi, không khéo, nó sẽ bung ra rồi đổ ập xuống đầu cậu ngay lập tức mất.

"Em biết ngay là anh ở đây mà. Này Boo Seungkwan, anh ít nhất cũng phải nghe điện thoại đi chứ, anh thấy cuộc gọi đến mà đúng không?"

Chẳng ai khác, còn có thể là ai được nữa sao? Lee Chan và sự bực dọc của cậu chàng đã tìm đến tận đây rồi này. Rõ ràng rằng ấy thậm chí còn chẳng phải một sự tức tối không lý do, Seungkwan vốn dĩ đã luôn có mặt ở trường từ sáng cho đến tận bây giờ, nhưng bằng nhiều nguyên nhân khác nhau, mà hầu hết là những nguyên nhân rất đỗi không rõ ràng, cậu phớt lờ hầu hết mọi cuộc gọi, từ bất cứ ai. Và chắc chắn, đó không phải là Boo Seungkwan mà mọi người biết, hay ít nhất là biết đã lâu. Seungkwan không phải kiểu người sẽ gác máy giữa chừng trong một cuộc gọi, càng không phải kẻ sẽ tắt nguồn điện thoại và quẳng nó đi đâu đó thật xa khỏi tầm mắt.

Ấy chính là nguyên do, là vấn đề, và thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả như thế nữa. Đến mức mà Lee Chan suýt chút nữa thôi đã phải lục tung toàn bộ cái trường này lên để tìm cho bằng được người "anh trai kính mến" của mình, đó là giả như cậu không chợt nhớ tới phòng luyện thanh số 161. Quả là một sự nhẹ nhõm, hoặc không.

"Có chuyện gì hả?"

Giờ đây, Seungkwan mới vô thức nhận ra sự có mặt của một người khác ngay trong căn phòng này, ước chừng cũng đã phải trôi qua được hơn hai phút, hoặc hai thế kỷ gì đó có lẽ, tiếng nhạc đương phát trong tai nghe có âm lượng to hơn cậu tưởng nhiều. Cậu xoay người lại, chậm rãi tháo một bên tai nghe ra rồi để mặc cho nó tự do buông thõng trên vai, hoàn toàn im bặt chỉ sau mới nửa tiếng hơn làm ấm giọng bằng mấy nốt do re mi cơ bản.

"Tụi mình có hẹn mà anh. Anh đừng nói là anh quên rồi nha? Hôm trước tụi mình có hứa với anh Jihoon là sẽ ghé qua xem ảnh thuyết trình đó."

Chậc... Một khoảng lặng thật dài, ngỡ là vô tận cứ như vậy được kéo giãn ra giữa cả hai người họ rất lâu, rất rất lâu. Phải, đúng như những gì Lee Chan vừa suy đoán, hoặc khẳng định, Boo Seungkwan đã hoàn toàn quên bẵng mất chuyện ấy, dù là chút ít thôi e rằng cũng chẳng còn nhớ gì nữa, y hệt như có ai đó đã xâm nhập vào tâm trí cậu và cuỗm đi hết thảy mớ kí ức hãy còn tồn đọng lại từ hôm hội họp bàn chuyện cắm trại ấy. Rồi thì điều đó hiển nhiên sẽ dẫn đến một hậu quả rất đỗi tồi tệ, đó là giờ đây cậu lại vô thức cảm thấy tội lỗi trong lòng ghê gớm, hẳn thế, tỉ như việc trượt bài kiểm tra hay cái gì đại loại vậy cũng không sao tệ bằng được.

VerKwan | Alcoholic kissNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ