Lưu Vũ mệt mỏi ngả mình xuống giường, cậu chỉ vừa mới ngồi vào soạn giáo án một chút mà loáng cái đã gần nửa đêm. Lại nhớ đến chiều giờ ngoài chút cocktail uống ở quán bar thì cậu vẫn chưa có gì vào bụng, Lưu Vũ uể oải ngồi dậy đi ra bếp.Cậu thấy vài món đồ cá nhân của gã bạn trai cũ vẫn còn để trong bếp, chắc là bị đuổi đi gấp quá hắn chưa kịp đem theo. Lưu Vũ cũng lười đụng vào, để sau hẵng dọn vậy, bây giờ cậu đói lả cả người.
Nấu mì xong vừa gắp được một đũa thì cậu nghe tiếng chuông cửa.
Lưu Vũ ra mở cửa.
Là Lưu Chương, anh bước vào rồi nằm dài trên ghế sofa, cả người nồng nặc mùi rượu.
"Nấu cho anh miếng canh giải rượu đi. Mai họp sớm, giờ về nhà với bộ dạng này chắc ông già đập anh chết quá."
"Sao hôm nay uống dữ vậy, có chuyện gì à?"
"Có gì đâu, mấy nay công việc hơi nhiều nên anh muốn uống giải tỏa một chút thôi."
Lưu Vũ ngoan ngoãn đi nấu một nồi canh giải rượu, cẩn thận bưng ra bàn cho Lưu Chương. Người anh này từ nhỏ đã rất bảo bọc nhưng cũng có phần dựa dẫm vào đứa em nhỏ của mình. Hai anh em thường xuyên tâm sự, chia sẻ mọi việc nên quan hệ của họ vô cùng thân thiết, như một chỗ dựa tinh thần vững chắc của nhau.
Lưu Chương uống một ngụm canh, cảm thấy cơn choáng váng vì rượu bớt đi một chút. Anh quay qua Lưu Vũ đang ngồi trên bàn ăn đêm, có vẻ lại làm việc quên cả ăn đây mà. Đứa em nhỏ này lúc nào cũng khiến anh lo lắng.
"À, còn Châu Kha Vũ thì sao, không thấy ở đây chắc là em trị được nó rồi hả."
Dọn dẹp xong chén bát, Lưu Vũ pha một ly trà gừng ngồi xuống ghế nhỏ đối diện Lưu Chương. Vừa nghe anh nhắc tới Châu Kha Vũ thì quắc mắt lườm anh một cái. "Anh tới đây để hóng chuyện đó đó hả, em còn chưa hỏi tội anh tại sao lại ném em cho cậu ta đó nhé."
Lưu Vũ có hơi khó hiểu ông anh trai của mình, bình thường thì giấu nhẹm cậu khỏi mấy ông bạn trong giới của anh, bảo bọn họ không đáng tin. Đối với cái tên Châu Kha Vũ này thì lại muốn dâng luôn em trai cho người ta, anh cảm thấy cậu ta có chỗ nào đáng tin hả?
"Ha ha, anh sợ em hậu chia tay sinh buồn chán nên muốn cho em trai nhỏ chút niềm vui mới đó mà. Kha Vũ thằng nhóc đó được lắm." Lưu Chương cười vui vẻ, bàn tay đưa đến nựng cằm cậu "Cái kiểu đào hoa phong lưu muốn em nào là có em đó như cậu ấy phải gặp Tiểu Vũ nhà mình mới kích thích."
Lưu Vũ bực mình hất tay anh ra. "Ra là Lưu tổng đây muốn xem kịch vui. Vui thế thì anh tự đi mà chơi với cậu ta."
"Nhưng mà anh thấy em chơi cũng vui đấy chứ, môi còn rách thế kia."
Lưu Vũ giật mình chạy ra gương nhìn, trên môi có một vết rách nhỏ xíu, vậy mà ban nãy cậu lại chẳng cảm thấy gì. Lưu Vũ thừa nhận nụ hôn đó có cuồng nhiệt hơn dự tính ban đầu của cậu. Cậu chỉ tính đẩy đưa một lát lừa hắn nuốt xuống viên thuốc đó rồi tìm cách chuồn, chẳng ngờ lại bị sự nhiệt tình của hắn cuốn vào. Nếu không phải còn chút lý trí sót lại chắc cậu đã mặc kệ mà cùng hắn làm loạn luôn rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bạo Phong Châu Vũ] Trầm Luân
FanfictionTác giả: Cel. Một mối quan hệ chỉ để thỏa mãn thể xác, từ lúc nào đã đi trật nhịp. Ranh giới giữa dục vọng và tình yêu, lẫn lộn chẳng thể phân rõ. Trợ lý nội dung: Cáo