Bộ sưu tập danh ngôn mở Wikiquote
Robert von Ranke Graves (24 tháng 7 năm 1895 – 7 tháng 12 năm 1985) là nhà ngôn ngữ học, nhà văn, nhà thơ Anh, tác giả của 140 đầu sách.
- Vương quốc bí ẩn
- (The secret land)
- Ở mỗi một người phụ nữ hoàng gia
- Có vương quốc bí ẩn, còn hiện thực
- Hơn cõi trần màu xám ở quanh ta.
- Giờ nửa đêm, khi ngôi nhà lặng lẽ
- Nàng bỏ sách, thôi cuốn chỉ xe tơ
- Rồi đi vào vương quốc bí ẩn nọ.
- Nàng chau mày rồi kéo chắn song
- Giữa những cây bạch dương cao lớn
- Và nàng đưa ra đòi hỏi của mình.
- Chạy, hoặc bay, hoặc ngồi trên ngựa phóng
- (Ngựa, tất nhiên, là tự đến với nàng)
- Và đi về nơi mà nàng muốn đến.
- Nàng làm cho hoa cỏ phải lớn lên
- Gọi hoa huệ nở hoa từ những nụ
- Đưa thức ăn cho cá tự tay mình.
- Trồng những đồi cây, xây những ngôi làng
- Thung lũng vui nhờ những dòng suối mát
- Nước lạnh đổ vào hồ đất bao quanh.
- Tôi chưa bao giờ dám đi hỏi nàng
- Như quyền lực mà nàng thơ có được
- Hay về địa lý, về suối về sông.
- Tôi không lẻn vào giữa rừng bạch dương
- Và không gác chân ngôi lên trên cổng
- Rồi ngó nhìn vào màn sương mơ màng.
- Có phải vì thế mà nàng hứa hẹn
- Khi tôi qua đời nàng tặng cho tôi
- Một túp lều ở gần bên cung điện
- Của riêng nàng, luôn có những hoa tươi
- Nơi mà sau này chúng tôi sẽ đến.
|
- Kết thúc trò chơi
- (End of play)
- Đã kết thúc trò chơi, và muôn thuở
- Ta, mọi người vẫn thú nhận đôi khi
- Hoặc nhìn vào bầu trời xanh xưa cũ
- Một màu xanh như áo của Mary.
- Ta ngỡ rằng đời vẫn cứ nhởn nhơ
- Và thơ thẩn giữa đất trời mùa hạ
- Ánh sáng chói chang, màu xanh hoa cỏ
- Và lòng tin hạ cố từ trời kia.
- Cứ ngỡ: gương và tiếng vọng nghìn thu
- Hòa nhập với tầm nhìn và tiếng động
- Tiếng gọi lòng tin không còn can đảm
- Vang lên như lời than vãn: "Tôi mù!"
- Sao người đời than khóc thật vu vơ
- Chẳng khác gì khóc không còn răng sữa
- Có những kẻ khóc nức nở và quỳ
- Đầu gối, kêu vẻ sầu bi của Chúa.
- Ta đã thôi không gian lận, dối lừa
- Đã không còn nghĩ suy như ngày cũ
- Trong rừng rậm hổ báo và sư tử
- Vẫn rập rình chờ nhảy xổ vào ta.
- Và đam mê không dối gian mời mọc
- Vào điệu nhảy xưa vô tội những ai
- Từ cái chạm luống cuống của bàn tay
- Đến cái ôm choàng ngất ngây lồng ngực.
- Nhưng tình yêu vẫn sống – như vết khắc
- Dưới lưỡi rìu của đao phủ tang thương
- Và xác thân bất động ở trong gương
- Những kỷ niệm xưa vẫn nhìn thấy hết.
- Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng
|