Actions

Work Header

khi anh ôm thương yêu vào lòng

Summary:

"ở hiên nhà có anh và em hát ca í a í a"
("một ngày mãi mãi" - tùng)

câu chuyện kể về hai người rảnh rỗi nhất thế gian, vào một chiều mưa giăng giăng ngoài phố.

Notes:

đáng lẽ giờ mình phải ôm giáo trình ôn thi cuối kì, nhưng mà mình ở đây, ăn quýt, chỉnh sửa và đăng lại câu chuyện này lên đây, nói là "đăng lại" vì mình đã đăng trên wattpad rồi.

mọi người có thể vừa đọc vừa nghe bài hát mình để ở phần summary, bài hát đó là một trong những nguồn cảm hứng chính giúp mình gõ ra câu chuyện nho nhỏ này. (https://open.spotify.com/track/2chkniXgVDFoNySehUPycX)

hi vọng mọi người có 1 ngày tốt lành, nếu yêu thích câu chuyện này thì mong mọi người khấn cầu #ATVNCGCONCERTDANANG cùng mình nha <3

Work Text:

Nhân một ngày cuối hạ có mưa giăng giăng trước hiên nhà, mèo ú nhà hàng xóm bỏ đi đâu không thấy ghé chơi, em nghe lòng man mác buồn, thế là dẩu mỏ hỏi anh một câu nhạt toẹt, kiểu câu hỏi mà mấy đứa choai choai tập tành yêu đương hay hỏi nhau.

"Bạn có yêu tui hông?"

Còn là vừa nằm rất yên trong lòng người ta, biếng nhác nhìn người ta cặm cụi lột quýt cho mình ăn, vừa hỏi. Tấm chiếu trải rộng trên nền nhà lát gạch hoa mát rượi, hai người có lăn lộn bao nhiêu cũng không hết chỗ, vậy mà vẫn rất trái khoáy ngồi dựa sát vào nhau, tấm chăn mỏng phủ lên dáng anh ôm em thật hiền. Ngoài kia mưa cứ rơi chậm thật chậm, vừa đủ để níu chân người qua lại, để đưa chút hơi lạnh đầu thu về thay cho những ươm vàng nắng hạ. Dòng người đan xen ngoài phố đông khoác vội lên mình mấy cái áo mưa bằng ni-lông đủ màu rồi lại tất tả ngược xuôi, chỉ có anh và em sắm vai hai kẻ rảnh rỗi nhất thế gian, ngồi sau lớp cửa kính mà ôm ấp tình tự.

Những buổi giao mùa như cô nàng đỏng đảnh, nàng xinh đẹp nhưng khó yêu khó chiều làm người ta lao đao lắm, buổi sáng nàng còn reo vui trong màu nắng mới, đến chiều nàng đã vội dỗi hờn tuôn mưa. Thời tiết thất thường kéo theo một hệ luỵ to lớn là tâm trạng, mà có khi cả tâm thần nữa, của em thất thường theo. Anh ngẩn ra, ủa, thế mình yêu đứa thần kinh thất thường thì mình có thất thường không ta?

Xài xể người thương mà nói thành lời là chí ngu. Anh lãnh trọn một cú thúc vào be sườn từ em, cũng rất thức thời diễn cái nét sầu thảm như nữ chính số khổ trong mấy bộ phim máu chó tình đời, nằm dài xuống sàn kêu đau, mặc cho em nguýt một cái dài cả cây số.

Em bĩu môi:

"Tui khùng nghĩa là bạn cũng khùng đó, hai đứa mình khùng khùng vậy mới ở với nhau tới giờ nè! Giờ nói đi, có yêu tui không?"

Anh nghe tới đây thì biết thân biết phận, biết mình có ăn vạ lăn thêm mấy vòng nữa cũng không được đền bù bằng một cái thơm vào má, thế là cười cười ngồi dậy, lại choàng tay ôm em vào lòng.

"Em hỏi gì nhạt toẹt."

Em đảo mắt nhìn anh đang với tay cầm lấy quả quýt lột dở lên tiếp tục công cuộc chăm bẵm người thương. Chiếc loa cũ rích từ đời nhà Tống nằm trong góc phòng đang phát giai điệu quen thuộc nào đó em chẳng nhớ nổi tên, giọng ca sĩ qua bộ xử lí âm thanh lỗi thời của loa nghe ồm ồm và đục ngầu như giọng người nghẹt mũi, hoà vào tiếng mưa tạo thành một tổ hợp âm thanh kì lạ, vậy mà anh vẫn nghêu ngao hát theo. Chiếc loa ấy đã mấy lần em đòi bỏ đi nhưng anh khăng khăng giữ lại, phân bua rằng đây là món quà thứ tám hay thứ chín hay thứ mười gì đó em tặng anh, phải để làm kỉ niệm. Mỗi lần tranh cãi như vậy là số thứ tự của chiếc loa tăng thêm một bậc, em cũng không buồn khơi chuyện nữa, vì càng nói càng thấy người yêu mình chập cheng vô cùng.

"Bạn mới nhạt, hổng biết thêm thắt gia vị cho tình yêu gì hết." Rõ là đang dựa vào lồng ngực người ta, mắt thì lim dim còn khoé môi thì cong cong đắc chí như mèo ú nhà bên mỗi lần sưởi nắng, vậy mà cứ mở miệng ra là đốp chát.

"Trừ mì tôm thì tui hổng có biết thêm gia vị cho cái gì hết á bạn ơi!" Anh là rất thiếu đánh, rất cợt nhả nhại theo giọng miền Nam của em, chọc em cười đến là thích thú.

Anh không giỏi nấu ăn, ấy là chuyện ít ai biết. Anh có thể là một nghệ sĩ toả sáng rực rỡ trên sân khấu, dệt nên những giai điệu cùng ca từ đẹp đẽ, là "bạch mã hoàng tử" hoàn hảo không tì vết cho các thiếu nữ đêm về ôm mộng. Chỉ đến khi bao bọc lấy anh không còn là ánh đèn sân khấu chói loá mà là ánh sáng màu vàng nhạt từ bóng đèn trước cửa nhà, chỉ đến khi về với người anh thương mến, anh trở thành một “anh” chân thật, lóng ngóng và vụng về quá đỗi. Em chẳng đếm được mình đã thở dài bao nhiêu lần vì anh cứ hỏi đi hỏi lại trứng luộc mấy phút thì được vớt ra, chẳng nhớ nổi mình đã nhăn mày xót xa đến thế nào khi thấy anh bất cẩn cắt dao vào tay. Có một lần, anh loay hoay thế nào lại cắt vào tay mình một đường vừa dài vừa sâu, đau đến nghiến răng mà nhìn em tái mét mặt mày vì lo lắng thì lại cười đến cong cong mi mắt, giọng điệu ngả ngớn:

"Em xót anh thế á? Thiếu anh em sống nổi không?"

"Ai thèm xót ông." Em sụt sịt, mắt đã hoe đỏ nhưng vẫn nói cứng. "Sau này tui còn phải bán ông lấy tiền ăn chơi tiêu xài, ông mà mất miếng thịt nào là lỗ chết tui."

Tình yêu là thứ kì lạ nhất trên đời, vì em mạnh miệng vậy đó, tay vẫn là nhẹ nhàng sát trùng vết thương cho anh, chẳng dám đè mạnh miếng bông thấm oxy già.

Dông dài như vậy cũng chỉ để khẳng định rằng, anh trên sân khấu và anh ở trong bếp là hai thái cực khác nhau như mặt trời và mặt trăng.

Nhưng hình như yêu thương một người nghĩa là phần nào dung túng cho khuyết điểm của người ta. Vì em nhớ rõ sau tiếng thở dài đánh thượt vào không trung, em sẵn sàng nhắc lại, lần thứ một nghìn, rằng anh ơi, trứng luộc mười lăm phút là vừa, vì em biết anh thích ăn trứng chín hẳn. Em nhớ rõ sau rất nhiều những lời trách móc mà chủ yếu xuất phát từ nỗi niềm lo lắng, em sẽ đến bên cạnh, từ tốn chỉ anh cầm dao sao cho đúng. Em nhớ rõ có lần anh áy náy nói lời xin lỗi, em chỉ nhẹ giọng đáp:

"Vụng chút cũng hổng sao, tui thích như vậy."

"Em thích á?" Anh hỏi lại, ngẩn ngơ.

"Thì có tui mà, bạn vụng cỡ nào tui cũng lo được."

Em nghĩ như thế thật, em yêu chàng nghệ sĩ rực rỡ đắm mình trong ánh đèn sân khấu, nhưng lại thương da diết tên ngốc lóng ngóng trong bếp để nấu cháo cho em mỗi khi em bệnh (cuối cùng thì họ gọi thức ăn về nhà, vì tên ngốc làm cháy cả nồi). Những khuyết điểm của anh tạo nên con người anh, tạo nên một "anh" mà em trân quý rất mực. Những khuyết điểm ấy nghĩa là có thêm khoảng trống trong anh để em lấp đầy bằng tình yêu của em, để em được chăm sóc và dịu dàng với anh. Em nào cần một "bạch mã hoàng tử"? Em chỉ cần anh, anh của em.

Cái người tay chân vụng về đó giờ lại đang tỉ mẩn lột vỏ mấy trái quýt trên bàn cho em. Quýt là hai đứa được cô bác từ quê mang ra cho, bé bé chưa bằng một nắm tay, trái xanh trái vàng nằm gọn trong mấy chiếc bao ni lông đủ màu. Lúc họ dúi mấy thứ bánh trái vào tay anh và cười dịu dàng dặn hai đứa lo ăn lo uống chứ sao mà gầy quá, anh thấy em quay đi, lén lau mấy giọt nước mắt chực rơi. Quà quê giản đơn nhưng chứa đựng biết bao thương mến của người lớn trong nhà dành cho hai đứa, là sự chấp nhận, cũng là sự vun vén cho mái ấm nhỏ, cho hạnh phúc của cả hai.

Em nhìn trái quýt nằm gọn lỏn trong tay anh, anh thì vẫn gác cằm lên vai em từ tốn bóc vỏ. Quýt là loại quả đặc biệt, em nghĩ vậy. Trong khi những loại trái cây khác như cam, táo đều có thể được bổ gọn bằng dao, hay dâu, nho chỉ cần bỏ tọt vào miệng thì muốn ăn quýt phải dùng tay bóc thật cẩn thận, chỉ cần mạnh tay một chút cũng sẽ khiến nước quả dây ra, làm da tay rin rít khó chịu. Quýt lại là loại quả để chia sẻ, hẳn vậy, từng múi quýt quây quần trong tấm chăn lốm đốm chỗ vàng chỗ xanh, người ta khi ăn quýt cũng thường ngồi lại với nhau bình yên như thế, rồi từng múi quýt được chuyền tay, người ta ăn quýt và nghe dòng suối của tình yêu chảy rất êm vào trái tim mình. Tự nhiên nhìn người thương gò lưng lột quýt cho mình mà thấy thương quá, thấy mình như dì ghẻ độc ác đày đọa nàng Tấm hiền ngoan, thể là lẳng lặng vơ đại một trái be bé lăn lóc trên bàn, nhanh nhảu loại bỏ lớp vỏ bên ngoài rồi thảy một múi nhỏ vào miệng, chỉ để nhíu mày nhăn mũi ngay sau đó:

"Ui! Trái này chua!"

Anh nãy giờ vẫn đang quan sát em, thấy vậy thì nghiêng ngả cười ra chiều đắc ý lắm. Em bĩu môi, định quay sang thúc anh một cái nữa cho bõ ghét thì anh đã động thủ trước, ngón trỏ dí vào giữa trán em mà di di, tay kia rất lanh lẹ nhét vào miệng em một múi nhỏ từ trái quýt anh vừa bóc xong.

"Đây nè nhóc, trái này ngọt nè."

Em chưa kịp trề môi chê bôi anh vừa già (anh chỉ lớn hơn em hai tuổi) vừa sến (anh sến thật) thì đã phải gật gù vì miếng quýt anh cho đúng là rất ngọt. Chắc là quýt được trai đẹp dâng tận mồm khác với quýt mình tự tay bóc. Em nghĩ vậy, bức bối lắm hay sao mà lại lườm anh một cái, anh chỉ cười hiền, nhẹ nhàng lấy đi trái quýt chua trên tay em, thay vào đó miếng quýt ngọt anh vừa bóc.

Người yêu nhỏ liếc nhìn miếng quýt đã bé tẹo còn khuyết mất hai múi nằm chỏng chơ giữa lòng bàn tay của mình, chưa kịp buông lời tố cáo tên kia ăn vụng mất một múi thì đã ngẩn ra. Những ngày cuối hạ vốn không phải mùa quýt ngon ngọt nhất, mớ quýt tròn trịa trên bàn cũng đan xen quả xanh quả vàng, nhưng như một phép màu kì lạ, những miếng quýt anh đưa đến tay em đều ngọt lịm, và đều thiếu mất một múi.

Mưa vẫn là rơi êm êm ngoài ô cửa kính trong veo, phả vào không gian chút xao xuyến khi mùa thu cận kề. Dòng người vẫn tất tả ngược xuôi, đang giờ tan tầm, người ta vội vã tiến vào màn mưa để về với mái ấm nhỏ của họ. Mưa gió và bụi bặm nơi phố phường dừng chân trước cửa, trong phòng khách có ánh đèn vàng ấm cúng, có tấm chiếu màu sắc trải trên nền gạch hoa, có đĩa quýt đầy ụ trên bàn, có bóng lưng hai đứa ấp ôm nhau dưới lớp chăn mỏng. Anh vẫn là ôm em vào lòng dịu dàng như thế, từng chút từng chút lột quýt, thứ quả mà em cho là có phần giống với tình cảm đẹp đẽ mà người ta gọi là "yêu", và anh sẽ thử trước một múi, để những quả chua anh giữ lại cho mình, nhường em toàn miếng ngọt ngào.

Em nhìn ra mấy hạt mưa tí tách ngoài cửa, nhìn thế gian đan vào nhau như mắc cửi, nhìn anh tỉ mẩn lột quýt cho em, đó, đơn giản vậy thôi, mà tự nhiên nghe lòng xuyến xao ghê gớm, tự nhiên thấy câu hỏi vừa nãy của mình đúng là nhạt toẹt thật, tự nhiên lại có suy nghĩ rằng anh ơi, hình như em muốn ở với anh cả đời.

Cả đời là rất dài, dài lắm, câu chữ đến miệng lại chưa đủ sẵn sàng để nói cho anh nghe. Nên em chỉ im lặng nhìn anh rồi cũng làm theo anh, vươn tay lấy một trái quýt đang yên vị trên bàn, cẩn thận lột vỏ, tách lấy một múi ăn thử, chỉ khi vị ngọt dịu lan trong khoang miệng, em mới đưa phần quýt còn lại cho anh.

"Nè bạn, trái này ngọt."

"Aaaaa." Anh là rất không biết điều mà há miệng chờ em đút cho, nhận lại cái lườm sắc lẹm.

"Bạn tin tui đá bạn ra đường liền bây giờ hông?"

"Không tin." Anh cười, mi mắt cong cong như vành trăng khuyết, lại rất cơ hội mà dụi đầu vào hõm vai em làm nũng. "Anh biết em thương anh mà."

Cái bản mặt đẹp trai đã dễ ghét rồi mà lời nói ra còn dễ ghét hơn, dễ ghét nhất là em nhìn ra rì rào mưa rơi ngoài cửa, nhận ra hình như mình không nỡ đá tên này ra đường thật, và việc mình thương tên dễ ghét này, cũng là thật.

Thôi thì chấp nhận khi yêu ai cũng chập cheng một chút.

Vậy là im im ngồi ăn quýt do người ta lột cho, để mặc người ta ôm ấp, vành tai nóng ran khi nghe người ta thủ thỉ mấy câu sến rện rằng, nè em ơi, tui không yêu em đâu, phải nói là tui thương em mới đúng á.