Work Text:
1.
Khi buổi quay hoàn thành, dàn đèn trong studio liền tắt phụt. Đám người tản đi nhanh chóng như được lập trình một cách tự động, chỉ để lại người mẫu và đạo diễn trong không gian vang vọng tiếng u u của những thiết bị thông gió và làm lạnh. Phải mất một chút thời gian để mắt làm quen với ánh sáng nguyên bản của căn phòng. Khi quầng sáng khổng lồ rọi thẳng vào mặt anh biến mất, S.T vô thức nín thở. Giờ đây, người đứng sau máy quay không còn là một bóng đen ngược sáng, mà càng lúc càng trở nên chân thực hơn, rõ nét hơn. Neko ngồi vắt tréo chân trên ghế, vuốt tay trên màn hình tablet, lông mày nhíu lại.
"Không ngờ có thể gặp lại em ở đây", S.T lên tiếng, giọng khàn đặc. "Em rảnh không, anh mời cà phê?"
Neko ngẩng đầu khỏi máy tính bảng, nhìn vào người mẫu vừa làm việc với ekip của mình suốt ba tiếng đồng hồ. Bước ra khỏi dàn đèn và không còn đứng trước ống kính, anh ta liền trở thành một con người khác. Người mẫu, diễn viên nào cũng như vậy. Nhưng Neko chưa bao giờ ngừng thích thú với sự biến chuyển này. Cậu tháo kính để nhìn rõ hơn cách những đường nét sắc bén trên gương mặt - và cơ thể - của người đối diện bỗng chốc trở nên mềm mại và hiền lành. "Mới gặp lần đầu mà anh nhiệt tình quá", Neko chỉnh lại một cách nhẹ nhàng, "Mà phải để tôi mời anh uống nước mới đúng. Anh có ngại uống cà phê buổi tối không?"
Những chiếc điều hòa trong studio tiếp tục kêu u u. Căn phòng có vài màn hình máy tính, tất cả đều đã trở về chế độ chờ hoặc chuyển đen hẳn. Sự uể oải dập tắt bất cứ tia lửa nào manh nha nhen nhóm. S.T nhẩm tính thời gian. Một năm… không, không tới. Là tháng Một năm ngoái ở Hà Nội. Vậy thì mới chỉ mười tháng mà thôi.
"Ừ, bây giờ muộn mất rồi nhỉ, khi khác vậy."
Anh đáp đơn giản, phối hợp với cậu. Nếu như Neko đã lựa chọn lãng quên, vậy thì anh cũng chỉ có thể lãng quên. Người mà anh gặp gỡ cách đây mười tháng, hay chính con người anh trong buổi gặp gỡ đó, đều không phải là cậu và anh trong hiện tại.
2.
Anh từng gặp cậu một lần tại Hà Nội. Ghép cặp ngẫu nhiên trên ứng dụng hẹn hò khi cái rét khùng điên vào giữa tháng Một khiến anh khao khát hơi ấm con người. Anh không thể hiểu tại sao mình lại mắc kẹt ở thành phố này quá dự định cả nửa tháng. Những người điều phối dự án kém cỏi gây ảnh hưởng tới cả tập thể, và anh thì trở nên cáu kỉnh khi cả da mặt lẫn bàn tay đều bị khô nứt dù đã dùng rất nhiều kem dưỡng ẩm. Anh không thể chịu được lạnh.
Trở về căn hộ thuê tạm lúc hai giờ sáng, anh bật lên mọi bóng đèn và chán nản nhận ra mình đã uống đến gói cacao hòa tan cuối cùng từ đêm qua. Anh không có kỹ năng chống chọi với mùa đông, nhiều người bảo thế và anh đồng tình với họ. Anh bỏ cuộc, mở điện thoại và tha thiết tìm kiếm một người để ôm ấp. Neko là người duy nhất phản hồi.
Không thể nhớ nổi tên quán bar mà họ hẹn gặp. Mọi điều diễn ra nhanh chóng. Anh đến trước và Neko cũng xuất hiện không lâu sau đó. Ngay cả trong không gian nhập nhòe, hai người vẫn dễ dàng nhận ra nhau vì ngoại hình khác biệt với đám đông, nơi này không có người thứ hai để tóc ngắn màu bạch kim và cũng không còn ai khác nhuộm tóc phân tầng đen trắng. Mùa lạnh, chỉ cần những chiếc áo ấm cọ vào nhau là đã tạo thành cảm giác thân mật. Rượu vang nóng rót đầy hai chiếc cốc sứ, mỗi cốc thả một lát cam và hai bông hồi. Thanh quế gác trên miệng chiếc cốc màu đỏ. Thơm, ấm, cay cay. Ghế xô pha trong góc tối có độ lún dễ chịu. S.T nhẹ nhàng luồn tay bắt lấy eo Neko, kéo cậu dịch sát lại mình và than rằng hôm nay trời quá lạnh, thế nên anh đã phải nhờ bartender pha vang nóng, dù rằng Giáng sinh đã qua từ lâu và họ đáng lẽ đã ngừng phục vụ món này.
Cậu cười nhẹ, khen anh chu đáo, nhấp một ngụm rượu rất nhỏ rồi ôm khư khư cái cốc sứ bằng cả hai bàn tay khum lại. S.T hỏi, "Em thích không?", cậu liền lè lưỡi và nheo nheo mắt, "Bị bỏng luôn rồi á…" Cái tín hiệu điệu đà ấy khiến nụ hôn diễn ra chỉ trong vòng mười phút kể từ lúc hai người bắt đầu gặp mặt. S.T hôn phớt lên môi Neko, thủ thỉ, "Có cần thổi cho đỡ đau không nào?" Họ liền bật cười cùng lúc, thích thú vì bắt được nhịp điệu của đối phương. Những sự giả vờ, những đẩy đưa thành thục, và niềm vui đơn giản, vô ưu.
… Dù thế, tại sao quán rượu tự nhiên lại bật Skyfall? Có một thoáng phân tâm vì giai điệu tưởng như đã thuộc về quá khứ, nhưng S.T nhanh chóng chuyển sự chú ý trở lại người kề cạnh. Anh nghiêng người vào Neko, cố suy đoán màu mắt của cậu trong không gian tối, chìm trong các sắc đỏ vàng. Vào thời điểm ấy, anh không hề biết đôi mắt màu xanh xám của người tình một đêm sẽ đi vào những giấc mộng của mình trong suốt những ngày còn lại của mùa đông, sau đó kéo sang mùa xuân, mùa hạ, mùa thu và một mùa đông mới.
Hoặc có lẽ, anh đã phần nào đoán được những hiểm nguy, ngay từ khoảnh khắc anh cầm tay cậu, đưa cậu tới một nơi ấm áp hơn quán rượu và để một người xa lạ nhìn thấy những khía cạnh yếu đuối, trần trụi của mình. Anh tỉnh táo, nhưng anh vẫn để cho bản thân bị cuốn đi, cái lạnh đáng sợ như thế. Anh đã nhẩm hát giai điệu mình nghe được khi nuốt xuống ngụm rượu nóng cuối cùng.
Hãy cứ để bầu trời đổ sập.
3.
Tuy nhiên, dẫu cho câu chuyện này chứa đựng nhiều yếu tố gây rung động, nó vẫn chỉ là một câu chuyện phù phiếm. Ngay khi thoát được khỏi cái lạnh của Hà Nội, S.T vội vàng quay lại với nhịp sống thực tế, trở về với môi trường quen thuộc của bản thân. Anh khá ngỡ ngàng với biến chuyển cảm xúc nhanh chóng của mình, nhưng trong thâm tâm, anh biết đây là lẽ thường tình và có thể đoán trước. Ở Sài Gòn, mùa đông đơn giản là không tồn tại. Không có sương giá, gió rét cắt da hay những giọt mưa tê buốt thấu tim. Ở một nơi hào phóng ánh sáng mặt trời và quanh năm ấm áp, con người ít khi ủy mị và yếu lòng.
S.T thỉnh thoảng vẫn nhớ tới Neko, thậm chí mơ thấy cậu, nhưng đó là một sự hồi tưởng ngẫu nhiên hơn là một nỗi lưu luyến sâu sắc. Thậm chí, ngay cả khi ngờ ngợ với cái tên của người đạo diễn phụ trách dự án lần này, anh cũng chỉ hơi hồi hộp khi thật sự nhìn thấy cậu ở set quay. Đương nhiên là cậu nhận ra anh, đương nhiên là cậu có thể vờ rằng họ không quen biết.
Đã hai ngày trôi qua kể từ buổi ghi hình, S.T nghĩ là mình có thể hiểu phản ứng của Neko, nhưng bản thân anh vẫn bồn chồn. Anh chợt tự hỏi mình muốn gì. Trời Sài Gòn xanh ngắt, nhiệt độ giữa trưa tháng Mười một lên tới ba mươi độ. Những rung cảm nhỏ bé ít khi có dịp xuất hiện trong điều kiện như vậy. Nhưng mặt khác, sống ở vùng đất này, con người đơn giản là không biết sợ. Một vùng đất của hành động, không dành nhiều thời gian cho ngẫm ngợi. Có nhiều suy nghĩ đang diễn ra và khó định hình trong tâm trí anh. Tuy nhiên, vẫn có một dòng suy nghĩ nổi bật hẳn lên, vượt trên tất thảy: Anh không thích cảm giác bị lãng quên.
S.T bấm máy cho Neko, rủ cậu đi ăn.
4.
Ngay chiều đó, họ hẹn nhau ở nắp hầm Thủ Thiêm. Điều này có nghĩa là ăn bánh tráng nướng, cá viên chiên và uống dừa tắc. Dù là người hẹn, nhưng S.T lại đến muộn vì tắc đường. Anh cảm ơn Neko vì đã giữ được một chỗ ngồi sát rào cho hai người họ. Nước sông đã bắt đầu dâng và chốc chốc lại đánh lên bờ kè, tràn sâu vào cả chỗ khách ngồi. Rõ ràng là đã quen thuộc với không gian này, Neko gác hẳn hai chân lên rào để không bị nước đánh tới. Đôi giày thể thao mỗi chân một màu. Trông cậu thư giãn và có vẻ biếng lười.
“Cẩn thận không ướt”, cậu nhìn xuống đôi giày da sáng bóng của anh, “Anh gọi thêm đồ đi.”
S.T nhẹ chân bước đi trên những viên gạch ẩm và có nhiều dấu nứt. Anh gọi thêm một lượt đồ ăn, loay hoay ngồi xuống được thì những tòa cao ốc phía bên kia sông cũng bắt đầu lên đèn. Hoàng hôn nhanh chóng sà xuống, dải màu cam hồng lướt từ phải qua trái và chẳng mấy chốc sẽ biến thành một màu tím thẫm. Không gian tự nhiên bớt ồn ào dù bờ kè lúc này đã rất đông người. Họ tạm dừng trò chuyện để cùng ngắm khung cảnh trước mắt. Một bản hòa tấu của ánh sáng tự nhiên và ánh sáng nhân tạo. Bầu trời kéo rèm, phố thị rực sáng. Màn phô trương đèn đuốc ở đường chân trời là một thứ ảo ảnh hoa lệ có thể nhìn trăm lần mà vẫn cảm động. Neko khuấy đều cốc nước, nghe ra tiếng leng keng khi những viên đá chạm thành. "Hóa ra ngồi ở đây lạnh hơn tôi tưởng, gió quá", cậu cảm thán nhẹ nhàng.
S.T trông sang, đúng lúc gió thổi tới làm tóc mái Neko hất ngược hết lên, lộ trán ra trông vừa buồn cười, vừa thú vị. Cảm giác xa cách bao quanh cậu trong suốt buổi chiều hôm trước ở studio đã hoàn toàn biến mất. Anh kín đáo mím môi, vươn tay ra đặt lên đầu cậu, "Nhưng chọn chỗ này cũng vui lắm, anh chưa bao giờ ngồi trên nóc hầm mà nhìn thành phố lên đèn." Lạy Chúa, tóc cậu mềm đến thế. Ký ức ào ạt đổ về. Những sợi tóc trôi tuột qua kẽ tay. Gò má hây hây đỏ.
Neko để S.T xoa đầu mình, thậm chí để anh dịch ghế lại gần mình. Mùi dầu mỡ của đồ ăn lẫn với mùi nước sông ngai ngái. Đám người xung quanh đã bắt đầu rục rịch đứng dậy sau khi chiêm ngưỡng xong màn trình diễn của những tòa nhà cao tầng. Dĩ nhiên, đèn vẫn sáng, nhưng đường chân trời đủ màu giữa nền trời đen thẳm lúc này không còn cảm giác kỳ diệu như khoảnh khắc lúc mọi thứ mới bắt đầu. Cậu không có cớ gì để tin vào sự dài lâu, chỉ cần bình thản tận hưởng những trìu mến nhất thời.
Khi S.T chầm chậm hạ tay xuống, chính Neko đã giữ anh lại, mượt mà biến cái xoa đầu thành một điệu nắm tay thơ thẩn. Họ đung đưa tay nhau ở khoảng giữa hai chiếc ghế, giống như hai đứa trẻ tiểu học vu vơ bày trò.
"Ảnh và video hôm trước hậu kỳ sắp xong rồi. Source đẹp nên xử lý nhanh. Cậu quay phim khen anh nhiều lắm."
"Bình thường anh cũng hay mắc lỗi. Hôm trước thuận lợi như vậy là nhờ Neko hướng dẫn cả." S.T vừa đáp vừa cân nhắc từ ngữ. "Nếu như có thể, hy vọng chúng ta sẽ lại có dịp hợp tác."
Neko cười thoải mái, "Tôi cũng muốn có thêm cơ hội làm việc với anh. Nhưng sẽ tiện hơn nếu chúng ta cùng đồng tình về một điều này. Riêng tư thôi, cũng không chuyên nghiệp lắm."
Cậu nhìn xuống hai bàn tay đang bắt lấy nhau, bắt rất nhẹ.
"Cái đêm ở Hà Nội, ta cứ quên đi nhé. Nhưng mà tôi thích nắm tay kiểu này, và thi thoảng cũng thích được ôm… Vậy thôi, thỉnh thoảng ôm nhau một cái."
"Trùng hợp quá, anh cũng thích."
S.T cười vui vẻ, và thầm bất ngờ với chính mình vì đã cười tươi, thật lòng đến thế. Cái nắm tay lỏng lẻo như một câu đùa, nhưng Neko giờ đã cười híp mắt theo anh, và sự ăn ý kỳ quặc này trở thành một kết nối đầy êm ái.
5.
Vòng bạn bè và đồng nghiệp có nhiều điểm giao, thế nên S.T và Neko gặp mặt nhiều hơn tưởng tượng. Họ không có vẻ gì là thân thiết trước mặt những người bạn chung - mà sự thực đúng là như vậy, không thân thiết. Nhưng đôi khi, họ sẽ cùng nhau biến mất giữa chừng buổi tiệc, chỉ một thoáng thôi, không ai để ý.
S.T sẽ nắm hờ vào bắp tay Neko - đó là tín hiệu của họ - rồi cậu sẽ nhẹ nhàng di chuyển theo anh đến một góc ít người. Người đi trước, người đi sau. Họ thực chất không ngại nếu ai đó nhìn thấy hai người ở riêng một chỗ, nhưng cảm giác giữ bí mật và lén lút vẫn luôn có một nét hấp dẫn riêng. Trò chơi mạo hiểm gây nghiện.
Họ từng kín đáo ôm nhau ở khoảng sân ngoài trời của một tòa nhà cao. Bên trong là phòng tiệc buffet, bên ngoài là một bể bơi hình elip, vài chiếc bàn và rất nhiều gió lộng. S.T kéo Neko vào một góc khuất và hẹp, mà nếu có ai đó khẽ liếc qua thì thứ duy nhất họ nhìn thấy sẽ chỉ là lưng của người đứng ngoài, còn bầu không khí tỏa ra đủ để họ biết mình không nên tò mò nhiều hơn. Sân đặt mấy trụ đèn vàng, nhưng ánh sáng len vào góc nhỏ này vô cùng khiêm tốn, chỉ đủ để thấy gương mặt của nhau, chứ không đủ để đọc hiểu những suy nghĩ mơ hồ, phức tạp. Anh ôm cậu lâu và khẽ, hai người níu vào áo nhau và cảm nhận nhịp tim bình ổn của đối phương. Đến cả việc gác cằm lên vai cũng là một cử động rón rén. Neko vỗ nhẹ vào lưng S.T, “Anh sợ làm tôi đau đấy à?”, rồi cậu chủ động ôm anh chặt hơn, hít một hơi thật sâu hương nước hoa anh thoa trên cổ, mà sau này cậu mới chậm rãi nhận ra, mùi hương ấy cũng đã tự nhiên lưu lại trên chính cơ thể mình.
Qua những lần ôm và những cái nắm tay. Giữa chừng thân mật.
6.
Dù vậy, thói quen luôn là một cái bẫy. Việc có nhiều dịp gặp mặt trực tiếp khiến Neko quên mất họ vốn chỉ là hai cá thể riêng biệt không có chút liên kết nào. Cuối năm âm lịch, bận rộn với nhiều chương trình, dự án và công việc gia đình, cậu bước vào trạng thái xử lý đa nhiệm mà bản thân đã thành thục, tắt đi những nhu cầu cảm xúc thuộc về một cái tôi rảnh rỗi và mềm yếu. Khi mở tủ quần áo và lấy ra chiếc suit sẽ mặc trong một buổi tiệc tối, Neko khẽ giật mình vì nhận ra mùi nước hoa của S.T vẫn còn thoang thoảng. Một mùi gỗ ấm, tạo cảm giác an toàn và điềm tĩnh. Đúng thực là một ảo giác, cậu bất giác mỉm cười khi khoác chiếc áo lên người. Hơn ai hết, cậu hiểu anh có thể bất an và trẻ con, cần được vỗ về đến mức nào.
Có lẽ chỉ mình cậu hiểu.
Tuy nhiên, thực tế rằng hương nước hoa của anh vẫn còn lưu dấu trong không gian của cậu cũng không xóa đi khoảng cách vật lý hơn nghìn cây số giữa hai người. Cậu đang ở Hà Nội, còn anh có lịch diễn ở Đà Lạt…, hay là Nha Trang? Cậu không nhớ nổi, họ không nói gì với nhau về việc này. Đây là điều tình cờ lọt vào tai cậu thông qua một người bạn chung, trong một buổi tán chuyện vô thưởng vô phạt liệt kê lịch chạy show cuối năm dồn dập của cả nhóm, và buổi họp mặt đó S.T không đến được. Ngẫm ra cũng khôi hài, Neko từng ngạc nhiên khi biết S.T là một người bận rộn. Cậu đã nghĩ anh chỉ là một người mẫu chuyên quay chụp quảng cáo, và một lần nữa, phải thông qua một người bạn thì Neko mới biết S.T còn hay trình diễn trên một số sân khấu âm nhạc và những buổi tiệc riêng tư. Cậu không biết, không hỏi, còn anh thì không kể.
Thật buồn cười, có thể nhớ vị trí của từng chiếc nốt ruồi trên cổ của anh, nhưng lại không biết gì về cuộc đời của anh.
…
Neko cau mày khi đứng trước địa điểm sẽ diễn ra buổi tiệc cuối năm. Chỉ là một buổi gặp gỡ quy mô nhỏ của vài chục người trong ngành, nhưng mấy gã tổ chức, nghiện cái việc viết kịch bản và tạo ra những màn bất ngờ, đã nhất quyết phải giữ kín thông tin buổi tiệc đến phút cuối. Neko có người đến đón, không biết mình sẽ đi tới đâu, để rồi khi nhận ra tối nay cậu sẽ ăn tiệc ở quán rượu mà cậu gặp S.T lần đầu, thì phản ứng đầu tiên, vô ý thức, chính là cau mày.
7.
Thông báo tin nhắn mới lóe lên trên màn hình điện thoại. Chỉ mới trở về khách sạn sau khi xong việc, S.T không muốn tiếp nhận thêm bất kỳ thông tin nào nữa. Anh còn chưa kịp tẩy trang.
Nhưng đôi mắt đã đọc được tên người gửi thì lại không biết giả vờ quên. <Làm thế nào để gặp nhau nhỉ?> từ Neko Lê. Đây là tương tác đầu tiên của họ trong khoảng hai tuần trở lại đây và cậu chỉ nhắn đúng một câu này. Anh nhanh chóng nhớ lại, hôm nay Neko hình như đi tiệc ở Hà Nội. Cậu sẽ ở lại đó bao lâu? Ngày mai anh sẽ bay trở về Sài Gòn, còn lịch đi Hà Nội lại là ngày kia. Ngày gần nhất trùng thành phố sẽ là lúc nào?
<Neko đang ở Hà Nội à? Mấy ngày tới em ở đâu?>
Tin nhắn được đọc ngay lập tức, nhưng người ở đầu bên kia chưa trả lời. Có một khoảng lặng chừng mười giây, rồi Neko bấm gọi.
“Alo, chỗ này hơi ồn…”, Neko cao giọng hơn bình thường, còn tiếng nhạc vang vang từ chỗ cậu từ rất to tự nhiên nhỏ hẳn. S.T đoán rằng cậu đang bước nhanh ra ngoài nơi tổ chức tiệc. “Anh đang ở Đà Lạt hay Nha Trang? Tôi không nhớ.”
“Đà Lạt. Nhưng chỉ ở tới trưa mai thôi, ngay đầu giờ chiều anh sẽ—”
“Vậy là tôi nhớ đúng. Có chuyến Hà Nội - Đà Lạt lúc 7 giờ sáng, vẫn kịp.”
“Nhưng 12 giờ trưa anh lại bay đi Sài Gòn rồi. Nếu như tầm 9 giờ em tới Đà Lạt…”
“Vậy thì nếu gặp ở sân bay, chẳng phải là có tận gần ba tiếng à?”
Giọng Neko đã trầm trở lại. Tiếng âm nhạc và nói chuyện ồn ào từ phía cậu đã dịu hẳn đi, chỉ còn là một chút lao xao không đáng kể. Cùng lúc đó, S.T đã vô thức bước ra ngoài ban công. Anh đưa tay ra khoảng không trước mặt, chạm vào màn sương đang giăng xuống thành phố. “Ở Hà Nội bây giờ có lạnh lắm không?”, anh hỏi, “Anh đã có sẵn đồ ấm. Anh cũng có thể bay ra mà.”
Neko bật cười, “Bình thường anh đã điên rồi, lần này để tôi đi.”
S.T muốn phản bác. Rất nhiều điều. Nhưng giọng cười của Neko khiến anh sao nhãng. Cậu tự nhiên lại mở camera, biến cuộc gọi thoại thành một cuộc gọi video - dù chỉ mở camera từ bên cậu. “Này, cho anh xem cái này”, Neko dường như có vẻ bực bội, “Nhìn xem hôm nay họ kéo tôi đến đâu.”
Camera hướng vào một tủ sách lớn, rồi di chuyển ngang tới vị trí sát tường. Đến đây, một bàn tay của Neko lọt vào khung hình. Cậu đặt tay lên “tủ sách” và đẩy - hóa ra có một cánh cửa ẩn đằng sau cái kệ gỗ ngụy trang, còn sách vở đặt trên kệ chỉ là đồ trang trí. Camera hướng vào bên trong, cho thấy một cầu thang rất nhỏ dẫn lên tầng - một lối đi bí mật.
“Haha, họ dẫn em tới quán bar này à, tình cờ vậy!”, S.T cười ra tiếng, “Đến nhà Ong!”
“Anh không nhớ nổi tên quán đúng không, biết thừa!”, Neko la lên, “Đây, nhìn nè, là Bee’Znees.” Cậu hướng camera vào tên quán bar được in khéo léo trên những ấn phẩm trang trí. Đây là một dạng quán rượu ẩn mình, với quầy bar và những chiếc bàn đón khách được đặt trên tầng hai, còn tầng một chỉ kê một tủ sách chạy hết bề ngang căn phòng nhỏ. S.T đã lựa chọn nơi này để gặp mặt Neko lần đầu.
“... Vậy có chuyện gì? Hôm nay tới đây chơi không vui hả?”, S.T hỏi thăm một cách cẩn thận.
“Không…, vui mà”, Neko đáp, camera khẽ rung lên, và màn hình đột ngột chuyển góc, từ camera sau chuyển thành camera trước. Không còn chiếc cầu thang ẩn hay tủ sách ngụy trang, mà Neko hiện ra trên màn hình, khẽ lúc lắc đầu qua lại, môi hơi cong lên.
“Đến đây mà chẳng được uống vang nóng, em không thích.”
Dứt lời, cậu lập tức nhấn tắt cuộc gọi. Màn hình chuyển trở lại ứng dụng nhắn tin trong khi S.T vẫn còn hoang mang không biết mình có vừa nghe nhầm, vừa nhìn nhầm gì đó không. Neko. Neko. Neko. Anh muốn bay ra Hà Nội. Ngay bây giờ.
Màn hình điện thoại chưa kịp tối đi thì tin nhắn đến.
<Em nhớ anh. Mình gặp nhau một lát đi. 9 giờ sáng mai ở Liên Khương nhé.>
8.
Sân bay nhỏ và vắng người. Nhưng lỡ có đông người thì anh cũng sẽ nhận ra cậu chỉ qua một lần nheo mắt mà thôi. Khi đứng yên đằng sau rào chắn chăng dây mà nhìn cậu bước nhanh về phía mình, anh cứ nghĩ lặp đi lặp lại mấy từ, mình yêu em ấy, mình yêu em ấy, mình yêu em ấy.
Neko chỉ đi tay không, có lẽ món đồ duy nhất cậu mang theo người là chiếc điện thoại. Cậu lẹ làng tiến thẳng tới S.T, trêu chọc, chỉ tay vào gương mặt mếu máo của anh, rồi vòng hai tay ôm hết lưng, vai, ưu tư của anh vào lòng. “Thế này mới đúng chứ”, cậu đắc ý, “Những thứ em nhớ về quán bar đó chỉ nên liên quan tới anh thôi.”
Họ cầm tay nhau đi về hướng một quán cà phê ở sân bay. Hai người chọn một chỗ ngồi trong góc và tiếp tục nắm tay nhau. Họ rủ rỉ những câu chuyện nhỏ trong khi đan tay với người ngồi cạnh và chốc chốc lại thơm má đối phương hoặc hôn lên tóc nhau một cái. Khi Neko nhận ra nãy giờ S.T không nói gì nhiều, cậu huých nhẹ vào vai anh, gợi ý, “Nếu như anh có gì muốn hỏi thì hãy cứ nói đi, em sẽ trả lời hết.”
Nhưng S.T lắc đầu, anh không cảm thấy mình cần hỏi Neko bất cứ điều gì cả. Anh cầm tay cậu đặt lên đùi mình, ngón tay cái cứ vê nhẹ trên làn da mềm mềm, ấm ấm. “Anh thích Neko lắm”, anh nói nhỏ, “Anh không muốn giả vờ là mình không bận tâm nữa.”
Anh nhìn sang bên, mắt tự nhiên rưng rưng chỉ vì trông thấy Neko đang chăm chú lắng nghe mình. Cậu đội mũ len sùm sụp, gương mặt không trang điểm, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Nếu như có thể, anh muốn lập tức bọc cậu lại vào một ổ chăn, bế bổng cậu lên giường và ôm cậu ngủ say mười hai tiếng. Nhưng điều anh muốn nào đã chắc là điều cậu muốn. Anh cẩn thận nắm tay cậu chặt hơn một chút, dù anh đã bắt đầu run, không giấu nổi sự sợ hãi của mình.
“Anh thích em nên sẽ muốn tìm hiểu mọi thứ về em, cũng sẽ liên tục làm phiền em”, S.T nói, “Em có khó chịu anh cũng sẽ làm, anh thật sự không thể giả vờ nữa.”
Neko nghiêng đầu, “Em đã bay đến đây chỉ để gặp anh ba tiếng. Em đòi anh gặp mặt. Anh có khó chịu với em không?”
Cậu không đợi anh trả lời. Mười ngón tay đan chặt vào nhau suốt nãy giờ, phiền phức và bất tiện biết bao, vậy mà cậu chỉ muốn giữ thế mãi, chẳng hề muốn bỏ ra để anh đi làm thủ tục cho chuyến bay kế tiếp. Loa sân bay đã bắt đầu thúc giục các vị khách từ Đà Lạt đi thành phố Hồ Chí Minh. Chuyến bay ngược trở về Hà Nội của cậu sẽ chậm sau anh khoảng hai tiếng. “Nhưng mai là anh cũng bay ra Hà Nội rồi”, Neko nhắc lại, “Mình làm lại đi. Tối mai khi cả hai xong việc, chúng ta hẹn ở nhà Ong nhé.”
“Em cũng đâu nhớ nổi tên quán!”, S.T thốt lên, “... Được rồi, anh sẽ đặt bàn, nhờ họ pha vang nóng.”
“Không quan trọng. Nơi đó có anh rồi, thì được uống vang nóng hay không cũng ổn thôi.”
Neko cười tươi, mắt cong lại thành hình trăng khuyết. Cậu và anh nắm tay nhau đứng dậy, cứ thế dung dăng bước đi cho đến tận khi S.T phải vào cổng kiểm tra. Lúc tạm biệt, Neko kéo S.T lại gần, thì thầm vào tai anh một lời hứa.
“Mai làm lại, thật đó, cả đoạn rời khỏi quán bar nha. Và em sẽ không quên nữa.”
./.