Actions

Work Header

Quý ngài Tháng 9 | The Mr. September

Summary:

Khi Noah phải tham gia một buổi diễn tập cứu hộ khẩn cấp, cậu vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện người hướng dẫn lại chính là anh chàng lính cứu hoả mà Noah đã thầm thương trộm nhớ suốt nhiều tháng qua. Sau một lần gặp mặt đầy "quê mùa" và những khoảnh khắc căng thẳng đầy bất ngờ, Noah nhận ra người đàn ông trong mơ của cậu có thể sẽ trở thành hiện thực. Nhưng liệu Noah có thể chinh phục trái tim của Quý ngài Tháng 9 này sau bao ấn tượng kì quặc trong buổi gặp gỡ đầu tiên không?

Notes:

Note của tác giả:
HÔM NAY LÀ SINH NHẬT CỦA YEJUN!
Và đương nhiên rồi, mình phải viết cái gì đó cho bias của mình chứ lol!
Vì đây là phần spin-off của fic trước The Mr. May của mình, các bạn có thể ghé qua đọc bên đó trước khi xem bên này nhen.
Thật ra thì, cái fic này dài hơn dự kiến của mình, nên mình mong mọi người sẽ thích nó thật nhiều.
Chúc các bạn một ngày tốt lành, đọc vui vẻ nhé! :)

Note của người dịch:
lời cảm ơn chân thành đến @iyannoona đã cho phép mình dịch chiếc fanfic tuyệt vời này. mọi người có thể ghé qua AO3 để lại kudos hoặc follow bạn ấy qua Twitter nhé!
thank you @iyannoona for letting me translate this wonderful fanfic 💙💜
enjoy!

Work Text:


Noah dẫn đội của mình tiến bước vào câu lạc bộ sôi động xập xình, tìm kiếm một khoảng nghỉ ngơi cần thiết sau tuần làm việc đầy mệt mỏi. Họ đã làm việc không ngừng cho một dự án khó nhằn, và Noah, với vai trò là một người trưởng nhóm chu đáo, biết cách vực dậy tinh thần đồng đội của mình tốt nhất.

Bamby yên vị ở bàn, nhâm nhi ly nước cam và quan sát Noah nốc cạn ly whiskey. "Chậm lại đi hyung," Bamby lo lắng nói.

Noah cười trêu chọc, "Bamby, đừng có tỏ ra thật thảm hại khi vô bar uống nước cam như vậy chứ," Noah dứt lời, rót thêm một ly whiskey và đẩy nó về phía Bamby.

"Đây, nốc đi."

Bamby đánh mắt nhìn ly rượu rồi lại liếc Noah. "Em không uống được đâu," cậu phản đối.

"Được chứ! Em thậm chí còn không chịu thử một lần." Noah hối thúc. "Nào, một ly thôi!"

Thở dài một cách miễn cưỡng, Bamby nốc hết ly whiskey trong một ngụm, cơ mặt nhăn lại vì đắng. "Thôi đủ rồi nhé."

"Không! Nốt một ly nữa." Noah khăng khăng, tay đã rót thêm.

"Anh nói chỉ một ly thôi mà, hyung!" Bamby phản đối.

Noah bắt đầu diễn tuồng cầu xin, ánh mắt thương hại. "Nào, Bamby cưng. Mọi người cút đi đâu chơi hết rồi. Em không thấy tội nghiệp anh à? Em không muốn ở bên anh bầu bạn ngay lúc này sao?"

Bamby đảo mắt ngao ngán, buộc phải chấp nhận ly whiskey thứ hai và uống cạn cái một. Noah vô cùng hài lòng, khúc khích cười trước phản ứng của Bamby với rượu. "Ngon mà, đúng không? Cưng muốn nữa không?"

Bamby lắc đầu nguầy nguậy. "Thôi cho em xin." Rồi cậu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, khiến Noah với tay níu Bamby lại.

"Ê, cưng đi đâu đó?"

"Nhà vệ sinh." Bamby nhướng mày. "Gì? Anh muốn xem em tè hả?"

Cơ mặt Noah nhăn nhúm lại, "Ok ok, đừng có đi quá lâu đấy! Em phải bầu bạn bên anh suốt đêm nay đó."

Bamby gật đầu thờ ơ rời khỏi bàn. Noah lúc này lại dồn hết sự chú ý vào ly rượu của mình, uống liên tục hết chai này đến chai khác. Cậu chẳng rõ mình đã uống bao nhiêu nữa - cho đến khi tính rót thêm thì mới nhận ra đã sạch rượu trên bàn. Bực trong người, Noah gọi bồi bàn nhưng có vẻ không ai để ý tới cậu vì đủ loại âm thanh hỗn tạp đã lấn át tiếng nói của Noah. Vô cớ đá bàn để xả tức, Noah bỏ đi. Cậu chưa bao giờ là một người thích uống rượu, nhưng riêng đêm nay, cậu muốn say đến quên lối về, say bí tỉ đến không biết trời trăng mây đất là gì.

Khi rượu bắt đầu có tác dụng, tầm nhìn của Noah dần mờ ảo, đầu óc quay cuồng mơ hồ. Đội của cậu đã biến mất, còn Bamby thì chưa thấy ló mặt khỏi nhà vệ sinh. Với một tiếng thở dài đầy thất vọng, Noah ngập ngừng bước lên sàn nhảy, quyết tâm tự giải trí cho chính mình.

Giữa biển người đang cọ sát cơ thể vào nhau, Noah di chuyển theo nhịp điệu, len lỏi qua đám đông và nhảy như thể không một ai đang để ý mình. Tiếng hét của MC đẩy bữa tiệc lên cao trào, và đám đông nổ tiếng hò reo khi âm nhạc bắt đầu sôi động hơn. Noah lắc lư, để cho rượu và nhịp điệu cơ thể điều khiển.

Trong trạng thái say xỉn, Noah vô tình va vào ai đó ở sau mình. "Xin lỗi," cậu quay lại, nheo mắt để tập trung vào bóng dáng ấy.

"Không sao," một giọng nói trầm ấm, xa lạ trả lời.

Noah thấy mình đang mặt đối mặt với một người lạ cao lớn, khuôn mặt góc cạnh được chiếu sáng bởi ánh đèn nhấp nháy của câu lạc bộ; nhưng rượu khiến Noah không thể tập trung ngắm nhìn dung nhan của người đàn ông đó.

"Cậu đến một mình à?" kẻ lạ mặt hỏi, ánh mắt của anh ta dán chặt vào Noah.

"Nếu cái từ "một mình" của anh nghĩa là độc thân, thì đúng rồi đấy..." Noah ngọng nghịu, từ ngữ líu hết vào nhau.

Kẻ lạ mặt bật cười, giọng nói trầm ấm đầy mời gọi. "Ý tôi là, cậu đến với bạn bè hay...?"

"À, thế thì đúng rồi," Noah nói, vẫy tay một cách hời hợt. "Thằng nhóc ấy đã bỏ rơi tôi! Nói là cần đi vệ sinh nhưng rồi poof ! Mất tích luôn!"

Người lạ cười khúc khích, "Có gì hay ho trong nhà vệ sinh đêm nay vậy nhỉ? Bạn tôi cũng đi vào nhà vệ sinh và chưa hề quay trở lại."

"Đồ khốn..." Noah lẩm bẩm. "Chắc bọn họ đang làm tình hay gì đó rồi."

Tiếng cười của người đàn ông vang lên một lần nữa, khơi dậy sự tò mò trong Noah. Có điều gì đó cực kì quyến rũ một cách khó cưỡng ở kẻ lạ mặt này, và Noah thấy mình muốn trò chuyện với anh ta nhiều hơn nữa.

"Này," Noah mở lời. "Không ai sẽ tức giận nếu tôi kéo anh nhảy cùng, đúng chứ?"

"Nếu có, tôi sẽ không ở đứng ở đây tiếp chuyện với cậu từ nãy giờ đâu."

"Chắc thế rồi," Noah nhếch miệng cười, hông bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu sôi động.

Noah chìm vào âm nhạc một cách say mê, không hề nhận ra rằng tay của mình đã vòng qua cổ của người đàn ông lạ mặt. Cơ thể của họ áp sát nhau, bàn tay của người kia ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của Noah, từ từ di chuyển xuống hông của cậu. Ngón tay của anh ta lần mò nhẹ nhàng như thể muốn chạm vào mông của Noah, nhưng bằng cách nào đó đã kiềm lại được.

Dễ thương thật, Noah thầm nghĩ.

Ánh mắt của Noah đăm đăm nhìn khuôn mặt của người đàn ông ấy, cố gắng hết sức có thể để định hình dung nhan của anh ta rõ ràng hơn. Có điều gì đó ở anh ta mang lại cảm giác rất quen thuộc, như thể đang nhắc nhở Noah về một bóng hình đang khiến cậu bận tâm dạo gần đây. Người mẫu trong tấm ảnh mà Noah trưng trong phòng mình đã thổi bừng những ham muốn thầm kín nhất của cậu vào mỗi đêm.

Kể từ khi có cuốn lịch đó, Noah không thể xoá bỏ Quý ngài Tháng 9 khỏi đầu mình. Mặc dù Noah hay trêu Bamby vì crush Anh chàng Tháng 5 trong tấm lịch, tuy nhiên cậu cũng vã chẳng khác gì Bamby.

Noah đã tưởng tượng Quý ngài Tháng 9 như một người tình hoàn hảo - dịu dàng nhưng mãnh liệt, ân cần nhưng phóng khoáng, một bậc thầy trong nghệ thuật đưa đẩy và khiến Noah ham muốn đến phát điên. Cậu khao khát một kẻ có thể thống trị mình, và Quý ngài Tháng 9 chính là hiện thân của tưởng tượng đó.

"Anh... gợi nhắc cho tôi về một người." Noah nói lắp, vẫn cố gắng nhìn rõ người đàn ông trước mặt mình. "Quý ngài Tháng 9..." Cậu thì thầm, gần như đang cầu nguyện.

"Hả? Là gì vậy?" Người đàn ông hỏi, nghiêng người lại gần Noah.

"Liệu anh có phải... Quý ngài Tháng 9 không?"

"Cái gì chứ? Không rồi," Người đàn ông có vẻ bối rối xen lẫn thích thú.

"Anh chắc chứ?"

Người đàn ông cười khúc khích. "Tôi khá chắc đấy."

"Ồ, tiếc quá..."

"Tại sao?"

Noah đưa ra câu trả lời lửng lơ mà không giải thích gì thêm, khiến người đàn ông lạ mặt càng thêm hoang mang. Cậu tiếp tục điệu nhảy của cả hai, nhưng lần này quay lưng về phía người kia. Những cử động của Noah chậm rãi và có chủ đích, hông cậu lắc nhẹ theo điệu nhạc, thỉnh thoảng chạm vào hạ bộ của người kia. Noah có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh ta trên gáy và tai mình, khiến cậu rùng mình thích thú.

"Q-quý ngài Tháng 9 đấy là ai?" Người đàn ông lại hỏi, giọng anh ta đầy tuyệt vọng như thể rất muốn biết cái Quý ngài của nợ trong mơ của cậu là ai.

Noah khẽ cười, dáng vẻ đó càng làm cho đối phương thêm kích thích. Không một lời báo trước, Noah ghé sát tai người đàn ông, thì thầm: "Đó là người mà tôi muốn mút lấy cậu nhỏ của anh ta và làm tình cả đêm cho đến khi không thể đi đứng nổi vào sáng hôm sau đấy."

Người đàn ông im lặng một lúc, bất ngờ trước câu nói táo bạo của Noah. Anh cảm nhận được bàn tay của Noah đặt lên đùi mình, xoa bóp nhẹ nhàng. Đối phương có vẻ bối rối - Noah thấy phản ứng của anh ta thật đáng yêu. Thật tiếc là cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông kia — vì Noah rất muốn trêu đùa anh ta thêm một chút và quan sát từng đường nét biểu cảm buồn cười ấy.

Noah bám vào vai người đàn ông, thì thầm: "Anh có muốn làm Quý ngài Tháng 9 của tôi đêm nay không?"

Cả hai im lặng trong một khoảnh khắc trước khi người đàn ông lạ mặt đáp lời, "Ừ..." Câu trả lời vô thức ấy ngay lập tức được đáp lại bằng một nụ hôn mãnh liệt từ Noah, vụng về nhưng đầy mê hoặc.

Cứ như thể có một bùa chú nào đó đang bao trùm lấy họ. Người đàn ông không thể cử động hay suy nghĩ, đứng im một chỗ sẵn sàng đón nhận bất cứ thứ gì khiến anh ngây ngất chín tầng mây. Noah có thể nếm được vị rượu khi lưỡi của họ quấn lấy nhau. Đầu óc cậu quay cuồng, nhưng rượu lại khiến Noah tỉnh táo một cách kỳ lạ. Và cảm giác mới mẻ này đã dễ dàng kiểm soát tất cả.

Noah dứt nụ hôn chỉ một chút, hơi thở của anh phảng phất trên môi người kia.

"Tôi... tôi..."

"Sao...?"

"Tôi chóng mặt quá..." Tầm nhìn của Noah ngày càng mờ đi.

"Cái gì?"

"Tôi muốn nôn," Noah nói.

Trước khi người đàn ông kịp phản ứng, Noah đã phun ra một đống chất lỏng ngay trên sàn nhảy, gây ra tiếng thở hổn hển và sự ngỡ ngàng từ những người xung quanh. Noah cúi xuống, nhổ nốt những gì còn sót lại trong bụng. Cậu thấy người đàn ông cố gắng giúp mình nhưng Noah ngăn lại. Cậu chỉ muốn biến mất ngay lúc đó vì xấu hổ tột cùng.

ĐM! Tại sao mình có thể nôn ra ngay đúng lúc đang hôn chứ??!!

Trong khi tiếp tục nôn mửa, Noah nghe thấy một giọng nói quen thuộc cắt ngang sự ồn ào. Cậu gần như sắp ngất nhưng vẫn kịp nghe được giọng nói lo lắng của bạn bè khi họ nhanh chóng chạy lại, nâng Noah dậy và dẫn cậu trở về bàn của họ.

Noah liếc đầu qua vai, hy vọng bắt được một cái nhìn cuối cùng về người đàn ông trước khi hoàn toàn ngất lịm đi.


Noah ngồi ở bàn làm việc day day thái dương, đầu vẫn đau như búa bổ sau cơn say hôm qua. Buổi họp với khách hàng sáng nay chỉ khiến cơn đau đầu của cậu tệ hơn.

"Trời ơi, tao chán ngấy cái dự án này rồi. Nó cứ như một câu chuyện không bao giờ kết thúc, mà khách hàng thì cứ đổi ý thiết kế xoành xoạch xoành xoạch." Noah thở dài não nề.

Đồng nghiệp của cậu ngồi vắt vẻo trên mép bàn, đưa cho Noah tách cà phê. "Cố lên mày. Cứ làm theo ý họ là xong, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi."

"Xin lỗi nhé, nhưng ngay từ đầu đến giờ chúng ta đã làm theo yêu cầu của họ rồi," Noah đáp, nhận lấy tách cà phê và húp một ngụm lớn. "Vậy mà lần nào họp họ cũng thay đổi ref một cách ngẫu hứng giữa cuộc họp và "bùm chíu!" đòi kết quả ngay lập tức. Bọn họ nghĩ tao là ảo thuật gia chắc?"

"Ít nhất thì tối qua mày cũng có màn khóa môi ngon lành còn gì?" Bạn anh cười nham nhở.

"Thôi đi! Nhắc làm gì. Xấu hổ chết mất," Noah nhăn nhó khi nhớ lại tai nạn thảm họa với anh chàng lạ mặt tối qua. "Mày có thấy không?"

"Tất nhiên rồi! Tiếc là mày làm hỏng hết. Anh ta đẹp trai lắm, có biết không?"

Noah trố mắt, "Thật hả?"

"Ủa, sao mày ngạc nhiên thế? Không thấy mặt anh ta à?"

"Làm sao mà thấy rõ được, mắt tao lúc đó mờ tịt."

"Thế là mày hôn một người mà còn chẳng biết mặt mũi họ thế nào?" Đồng nghiệp lắc đầu. "Anh ta cao ráo, phong độ. Có vẻ anh ta cũng thích mày lắm, cho đến khi mày nôn lên quần và giày của anh ta."

"Trời đất! Đừng nói là nôn lên quần và giày của anh ta chứ," Noah than vãn, vò đầu bứt tóc, nhận ra rằng vừa bỏ lỡ cơ hội hốt một anh bạn trai tiềm năng chỉ vì sự ngốc nghếch của mình. "Cho tao xin. Sáng nay ngồi họp mà tao còn không giữ nổi đầu mình, giờ vẫn còn chóng mặt."

Người bạn của Noah cười lớn trước nỗi khổ của cậu, ngay sau đó nhận ngay một cú đấm nhẹ vào tay đầy hờn dỗi.

"Chiều nay mình họp lại rồi xử lý vụ này," Noah đề xuất, cố gắng sắp xếp lại đống tài liệu thiết kế lộn xộn trên bàn. Cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành các chỉnh sửa thay vì đợi đến phút chót, bắt đầu hối hận vì đã đi club tối qua.

Nhưng đồng nghiệp lắc đầu, "Không được đâu, chiều nay thì không thể."

Noah cau mày, "Sao vậy?"

"Chiều nay có buổi diễn tập khẩn cấp, không biết à?"

"Chưa nghe gì cả. Nguồn từ đâu vậy?"

"Trong bản tin nội bộ của công ty. Mày không đọc à?"

"Thật luôn hả? Ai còn đọc mấy cái bản tin đó nữa chứ?!" Noah tròn mắt ngạc nhiên.

"Ờ, có vẻ như cả công ty đều đọc, trừ mày."

Đồng nghiệp uống thêm một ngụm cà phê, còn Noah thì rên rỉ, úp mặt vào tay. "Tao có thể sủi không? Làm ơn luôn đó, tao còn cả đống việc phải làm và cần được nghỉ ngơi nữa."

"Chắc không dễ vậy đâu. Bắt buộc đấy, toàn bộ nhân viên phải tham gia."

"Tại sao lại là hôm nay chứ?" Noah than thở. "Tao có cả mớ việc cần làm và không muốn phải overnight đâu."

Đồng nghiệp vỗ vai Noah an ủi, "Thư giãn đi. Xem như giải lao giữa giờ ấy mà."

"Nói nghe dễ thế không biết!" Noah càu nhàu. "Mày đâu có phải dành cả đêm gục bên cạnh bồn cầu như tao."

Cái vỗ vai nhẹ nhàng nhanh chóng trở thành một cú đập mạnh khi đồng nghiệp của anh phá lên cười. Noah kêu lên đau đớn, nhăn mặt xoa lưng.

"Đm mày luôn! Tao mong tối nay mày ngủ giựt mình giựt mẩy," Noah hậm hực.

Mặc dù bề ngoài Noah hay tỏ ra tự cao và nói những điều không đâu, nhưng thật ra cậu lại khá ngây ngô trong chuyện tình cảm. Thay vì xui xẻo trong việc tìm kiếm tình yêu, Noah thường không mấy may mắn trong các mối quan hệ.

Noah đã yêu nhiều lần, cũng đã gặp nhiều tan vỡ. Nhưng khi Quý ngài Tháng 9 xuất hiện trong đời cậu, điều đó mang đến một tia hy vọng mới. Rằng tình yêu không đến nỗi quá tệ. Rằng cậu có thể tìm được một người đàn ông như Quý ngài Tháng 9, một tình nhân hoàn hảo trong trí tưởng tượng của mình.

Giờ đây, Quý ngài ấy đã trở thành tiêu chuẩn của Noah trong việc tìm kiếm bạn trai. Mọi người có thể gọi cậu là ảo tưởng, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Quý ngài Tháng 9 ở bên cạnh và ôm cậu vào lòng thôi cũng đã khiến trái tim Noah rộn ràng. Cậu hay vô thức nghĩ về anh ta khi đang làm việc, rồi tự cười vì trong đầu hình thành nên những tưởng tượng kì quặc đáng ngờ.

Trong trí tưởng tượng của Noah, giữa họ luôn có một tia lửa mạnh mẽ. Giống như ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt mỗi khi cậu nhìn thấy khuôn mặt ấy, khiến cậu mê mệt dáng hình người mẫu trong cuốn lịch. Đôi cánh tay rắn chắc và bờ vai rộng đủ làm toàn thân Noah run rẩy vì khao khát, từ lồng ngực xuống tận sâu thẳm. Chỉ nghĩ đến việc Quý ngài Tháng 9 bế Noah trên tay đã đủ khiến cậu phát điên. Giá như tối qua người ấy là Quý ngài Tháng 9 ôm cậu khi cậu ngất xỉu, chắc Noah sẽ tự ép mình tỉnh lại để hôn anh đến chết thì thôi.

Cậu sẽ không buông tha cho người đàn ông tóc xanh cho đến khi mặt trời mọc vào sáng hôm sau đâu.

Miễn cưỡng, Noah bước vào hội trường sau khi bị quản lý phòng nhân sự bắt quả tang đang cố sủi về sớm. Đến nơi, hội trường đã chật kín người, tất cả nhân viên đang trò chuyện cùng với nhau, chờ đợi buổi hội thảo.

Noah nhìn quanh và thấy Bamby đang ngồi một mình ở hàng ghế đầu, tất cả các ghế phía sau đã đầy ắp người. Cậu phân vân không biết nên ngồi cạnh Bamby hay đứng ở phía sau để tránh bị chú ý, nhưng vì biết buổi diễn tập này sẽ rất lâu và cậu quá mệt để có thể đứng suốt mấy tiếng đồng hồ, Noah đành quyết định ngồi xuống.

Noah lê bước về phía Bamby và chán chường ngồi phịch cạnh người tóc hồng.

"Oh, chào hyung," Bamby bất ngờ khi thấy Noah. "Tưởng anh trốn buổi diễn tập hôm nay rồi chứ."

"Anh cũng định thế, nhưng quản lý phòng nhân sự tóm được rồi," Noah than thở. "Mà này, tối qua cưng biến đi đâu thế?"

Bamby ngồi không yên trên ghế. "Em đã nói rồi mà, em đi vệ sinh."

"Mấy tiếng liền luôn? Cưng làm gì... đi nặng à?" Noah nhướn mày hỏi.

"Ờm... không?" Mặt Bamby đỏ bừng.

"Vậy thì sao? Cưng làm tình ở trỏng hay gì?" Noah hỏi tiếp.

"Th-thật luôn đó hả? K-không, tất nhiên là không rồi!" Bamby lắp bắp, mặt đỏ như gấc. "Hàng dài quá nên tốn thời gian thôi."

"Ừ, nhưng sao mặt cưng đỏ vậy?"

"Em không có đỏ mặt!" Bamby cãi, tông giọng hơi vỡ.

"Được rồi được rồi, không cần hét vào tai anh đâu. Giữ nhỏ tiếng chút đi, đầu anh còn đang ong ong đây."

Bamby hắng giọng, quay mặt lên phía trước, giả vờ chăm chú vào buổi diễn tập khi hội trường rộn ràng tiếng trò chuyện. Noah, đang chán ngán, liếc qua cậu bạn tóc hồng ngồi cạnh. Cậu cần một người để tán gẫu cho đỡ buồn.

"Nhưng mà này, sao nay cưng lại ngồi ở hàng ghế đầu thế? Chẳng phải cưng không bao giờ quan tâm đến mấy buổi diễn tập chán ngắt này à?"

Bamby chuyển mình trên ghế, cố giữ giọng bình thản. "Em nghĩ... cũng quan trọng để biết phải làm gì trong mấy tình huống khẩn cấp. Với lại, em cũng có chút kinh nghiệm rồi."

"À, đúng rồi," Noah nhớ lại. "Cưng từng bị kẹt trong thang máy vài tháng trước mà, chắc lúc đó hoảng lắm nhỉ?"

"À-ừm... cũng không đến nỗi tệ," Bamby lầm bầm, tránh ánh nhìn của Noah, đôi má lại đỏ ửng.

Thấy phản ứng của Bamby, Noah bắt đầu nghĩ có lẽ mấy buổi diễn tập này quan trọng hơn anh tưởng. Nếu không, Bamby đâu có ngồi ngay hàng ghế đầu, chăm chú lắng nghe từng lời như vậy.

Chắc em ấy vẫn còn ám ảnh nhẹ sau vụ kẹt thang máy, Noah vô tư lự nghĩ.

Đột nhiên, quản lý nhân sự tiến lên sân khấu, bắt đầu bài phát biểu về tầm quan trọng an toàn nơi làm việc. Mới được chưa đầy năm phút mà Noah đã phải kìm nén mình ngáp dài, mí mắt nặng trĩu. Cậu lầm bầm trong bụng, tự hỏi bao giờ mới kết thúc buổi tra tấn này.

"Và bây giờ, xin mời đội trưởng phụ trách sẽ hướng dẫn chúng ta trong buổi diễn tập hôm nay!" Quản lý nhân sự tươi cười, vỗ tay hoan nghênh. Các nhân viên khác cũng đồng loạt vỗ tay, và Noah cũng quay nhìn theo.

Ngay lập tức, mắt Noah mở to.

Cậu khó mà che giấu nổi sự kinh ngạc của mình.

Người đàn ông trong mơ của Noah bước lên sân khấu, mặc bộ đồng phục ôm sát, phô ra những thớ cơ bắp hoàn hảo. Sự xuất hiện của Quý ngài Tháng 9 đã khiến trái tim Noah loạn nhịp.

"C-Chuyện này có thật không vậy?" Noah hỏi, không thể tin vào mắt mình.

"Thật đấy," Bamby đáp, giọng cũng ngạc nhiên không kém.

Hai người đàn ông khác lên sân khấu cùng Quý ngài Tháng 9. Noah nhận ra đó là Anh chàng Tháng 5 và Cậu trai Tháng 11. Cả ba đều vô cùng quyến rũ, với gương mặt điển trai và bộ đồng phục khiến họ trông thật nóng bỏng.

Chưa bao giờ có một lính cứu hỏa nào sexy đến vậy!

"B-Bamby... Anh chàng Tháng 5... Cậu trai Tháng 11 kia nữa..." Noah thì thầm, mắt không rời sân khấu.

"Em biết rồi..." Bamby cũng bị cuốn hút không kém.

"Chào các bạn, buổi chiều tốt lành," Quý ngài Tháng 9 bắt đầu, nở nụ cười rạng rỡ. "Tôi là Trưởng phòng Nam Yejun, và tôi sẽ là người phụ trách hướng dẫn các bạn trong buổi diễn tập khẩn cấp ngày hôm nay."

Noah không thể tin rằng người mình mơ ước đang đứng ngay trước mắt. Cậu tự hỏi liệu vận may cuối cùng đã mỉm cười với mình — sau khi đánh mất cơ hội với anh người lạ đẹp trai tối qua, số phận đã bù đắp cho Noah bằng việc gặp gỡ người tình trong mơ.

Trong suốt một giờ tiếp theo, Yejun trình bày các kỹ thuật sơ cứu và quy trình an toàn. Nhưng Noah thật khó lòng tập trung vào bài giảng. Đơn giản vì người hướng dẫn quá cuốn hút đi.

Khi Yejun thực hành kỹ thuật CPR, Noah mơ mộng về cảnh Yejun, trong bộ đồ cứu hỏa, đến cứu cậu và thực hiện hô hấp nhân tạo.

"Cố lên, ở lại với tôi một chút nữa thôi Noah," Yejun nói, liên tục ấn vào ngực Noah, người đã ngã gục vì hít phải khói. Trong cơn tuyệt vọng, Yejun tiến lại gần, đôi môi bị hút về phía của Noah. Cậu có thể vô thức cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi ấy.

Tuy nhiên, trong tưởng tượng của mình, Yejun không chỉ thực hiện CPR. Noah hình dung lưỡi của Yejun nhẹ nhàng tách môi mình, tìm cách luồn vào trong khi họ hòa quyện hơi thở với nhau. Từ từ, Noah hồi phục, ánh mắt giao nhau với ánh nhìn sâu thẳm của Yejun. Một nụ cười mỉm trên khóe miệng Yejun, đôi đồng tử tím ngọc như truyền đi thông điệp ẩn giấu trong nó,  "Không sao đâu. Hãy tận hưởng đi."

Tay Noah từ từ đưa lên, những ngón tay luồn vào tóc gáy Yejun, kéo anh lại gần hơn khi lưỡi họ quấn quýt nhau. Căn phòng xung quanh dường như biến mất khi cả hai đắm chìm trong cảm xúc.

Bamby đấm nhẹ vào sườn Noah, làm cậu bừng tỉnh khỏi mơ mộng. "Hyung, tập trung đi. Anh đang chảy nước dãi đấy," Bamby thì thầm.

Đôi mắt Noah mở to, mặt cậu đỏ bừng khi nhận ra mình đang vô tình liếm môi. Noah nhanh chóng quẹt tay qua miệng để xác nhận lời bình phẩm của Bamby. Xấu hổ, cậu cố gắng tập trung vào bài thuyết giảng của Yejun, nhưng những hình ảnh sống động trong giấc mơ của cậu vẫn còn quanh quẩn trong đầu.

"Chắc chắn anh sẽ không sống nổi với chuyện này đâu, đúng không?" Noah lẩm bẩm, liếc nhìn Bamby với vẻ ngượng ngùng.

"Không đời nào nào đâu," Bamby đáp với nụ cười tinh quái, "Anh nên mừng vì anh chưa bắt đầu rên rỉ trong tiềm thức đi."

Đồng tử Noah dãn to vì lo lắng. Nếu cậu không kiểm soát được trí tưởng tượng của mình, Noah sợ rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ trở thành trò cười huyền thoại của cả văn phòng.

Đột nhiên, điện thoại của Noah rung lên trong túi, báo có cuộc gọi đến. Cậu rút điện thoại ra và thấy hàng chục tin nhắn chưa đọc cùng một cuộc gọi nhỡ từ các đồng đội. Noah đảo mắt nhìn quanh, tìm kiếm người đã gửi những tin nhắn này.

Không tìm thấy đồng nghiệp đâu, Noah bắt đầu check tin nhắn và trời đất ơi, cậu không thể tin vào những gì mình đang đọc nữa!

"NOAH!! LÀ ANH TA ĐÓ!!"

"NOAH!"

"NOAH!"

"CÁI THẰNG NGU NÀY!"

"NOAAHH!! ĐỌC TIN NHẮN CỦA TAO ĐI MÀY!"

"CÁI ANH TRƯỞNG PHÒNG NAM YEJUN LÀ NGƯỜI MÀ MÀY CHÁO LƯỠI TỐI QUA ĐẤY!"

"Noah, mày đừng có mà hối hận khi check tin nhắn muộn đấy nhá."

"HAHAHA mày đang chảy nước dãi ngắm nhìn người trong mộng của mày à Han Noah?! Làm ơn đừng bẽ mặt chính mình như thế chứ."

VÃI CẢ L!

Noah quay qua quay lại tìm cái tên khốn đó. Trái tim cậu đập thình thịch, không thể tin rằng người cậu đã nôn lên tối qua lại chính là người tình trong mộng của mình. Nếu đúng là như vậy, Noah thực sự sẽ chết vì xấu hổ mất.

"Han Noah-ssi, dường như anh muốn tình nguyện lên làm mẫu?" Giọng của quản lý nhân sự vang lên khắp phòng.

"Hả?" Noah ngạc nhiên khi nghe thấy tên mình.

"Tôi thấy anh có vẻ hơi bận bịu nhỉ. Liệu anh có thể giúp Nam Yejun-ssi thực hiện một số động tác không?"

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Noah. Quản lý nhân sự nhìn Noah với nụ cười có vẻ không hài lòng với hành vi của cậu, đặc biệt là khi đang có khách mời quan trọng trong một buổi diễn giải lớn như thế này.

Noah lúng túng, mặt cậu đỏ bừng. Trái tim cậu như muốn nhảy ra ngoài khi liếc nhìn Yejun, người cũng đang chằm chằm nhìn cậu với một biểu cảm khó tả không kém.

"Hyung, đi đi! Đừng làm mình xấu hổ," Bamby thì thầm la nhỏ từ bên cạnh.

Không còn sự lựa chọn nào khác, Noah ngập ngừng bước ra phía trước. Chân cậu yếu dần khi gần đến chỗ Yejun. Yejun mỉm cười và cúi đầu nhẹ, "Cảm ơn cậu đã đồng ý giúp tôi thực hiện động tác này. Chỉ mất một chút thời gian thôi."

"Ừm... vâng..."

Sau đó, Yejun mời cậu nằm xuống. Noah thề rằng cậu có thể ngủm luôn bất cứ lúc nào trong tư thế này. Yejun quỳ xuống bên cạnh, tiếp tục giải thích cho mọi người về CPR. Noah choáng váng khi thấy Quý ngài Tháng 9 của mình tuyệt mỹ đến nhường nào khi nhìn gần ở cự li như thế này.

"Được rồi, bây giờ tôi sẽ chỉ cho các bạn cách thực hiện CPR đúng cách," Yejun nói rồi anh nhìn xuống Noah - ánh mắt họ giao nhau. Yejun có vẻ hơi lúng túng nhưng lại cố gắng che giấu. "Han Noah-ssi, tôi sẽ đặt tay lên ngực cậu. Xin lỗi nếu nó gây khó chịu cho cậu."

"T-Tôi ổn! Tôi ổn, Nam Yejun-ssi!" Noah đáp, tông giọng có lẽ hơi lớn hơn mức cần thiết.

"Được rồi," Yejun đặt cả hai tay lên ngực Noah. Tim Noah đập mạnh, cậu chỉ hy vọng Yejun không cảm nhận được nhịp đập của Noah nhanh cỡ nào dưới tay mình. "Đây là vị trí đúng của tay khi thực hiện. Sau đó, các bạn ấn vào ngực, phải ấn mạnh và nhanh, với 30 lần ấn với tốc độ ít nhất 3 lần mỗi 2 giây."

Noah không hiểu bất cứ cái quái gì Yejun đang nói cả. Tất cả những gì cậu nghe được là ấn thật mạnh và nhanh.

"Sau khi thực hiện ấn ngực, chúng ta có thể dùng phương pháp thở cứu hộ. Nhưng trước tiên, các bạn phải mở đường thở bằng cách nghiêng đầu hoặc nâng cằm của nạn nhân," Yejun nhìn xuống Noah. "Han Noah-ssi, tôi sẽ đặt tay lên đầu cậu một lúc, được không?"

"Đ-đương nhiên rồi," Noah đáp.

Nếu anh muốn đặt tay ở chỗ khác, thậm chí là trên mông tôi cũng được luôn anh ạ, Noah nghĩ thầm.

Yejun đặt tay lên trán Noah, nhẹ nhàng nghiêng đầu cậu ra sau. Tay còn lại của Yejun nâng cằm Noah lên để chỉ cho khán giả cách mở đường thở đúng cách. Khi giải thích quy trình, mặt Yejun hơi nghiêng về phía Noah, như thể anh đang cố lắng nghe hơi thở của cậu.

Chết tiệt, gần quá! Tim mình không thể chịu nổi mất!

Noah tự nhủ trong lòng. Cậu chắc chắn mặt mình đã đỏ lựng vì những mơ tưởng cực kì dâm đãng nhảy múa trong đầu. Yejun tiếp tục phần hướng dẫn tiếp theo, khiến Noah càng thêm bối rối.

"Giờ là phần quan trọng nhất. Khi thực hiện hô hấp cứu sinh, các bạn nên kẹp mũi lại, hít một hơi sâu, và tạo một vòm hoàn toàn bịt kín quanh miệng người đó bằng miệng của bạn."

Không, không, không, đừng là trước mặt đồng nghiệp ngay lúc này chứ! Anh ta thật sự định hôn mình trước bàn dân thiên hạ như thế này sao?!

Trong vô thức, mặt Noah càng lúc càng đỏ hơn khi nghĩ đến những tình huống nóng bỏng có thể xảy ra giữa họ. Yejun, trong lúc đang tập trung vào việc diễn giải, đã bị phân tâm bởi biểu cảm của người tóc vàng phía dưới mình. Dù khán giả không nhìn thấy rõ mặt Noah từ xa, Yejun lại chắc chắn có cái nhìn rõ ràng từ vị trí hiện tại của mình. Anh nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh khi Noah bên dưới anh đang thể hiện một vẻ mặt gợi cảm.

Ngón tay của Yejun vô tình lướt qua môi Noah, anh chợt nghe thấy một tiếng rên nhỏ - hầu như không thể nhận ra, khiến Yejun ngừng thở và sững người lại.

Cái đcm mình vừa rên thật à?!

Noah nhanh chóng ngậm miệng lại khi nhận ra phản ứng không hề lịch sự của mình. Cậu cảm thấy da mặt mình bùng cháy vì xấu hổ. Cả phòng rơi vào im lặng một lúc. Khán giả đang chờ đợi hướng dẫn tiếp theo khi một đồng nghiệp của Yejun tiếp cận anh.

"Yejun-ssi, mọi chuyện ổn chứ?" Cậu trai Tháng 11 hỏi.

"À, vâng, Hamin-ssi." Yejun đáp, cố nở nụ cười. "Được rồi, tiếp tục nào," anh tiếp tục hướng dẫn, cố gắng tập trung vào công việc.

Noah cố hết sức giữ yên lặng. Cậu dán mắt lên trần nhà, cầu nguyện cho sự xấu hổ của mình mau chóng kết thúc.

Yejun cẩn thận di chuyển mình để tiếp tục hướng dẫn phần hô hấp. Nhưng khi anh cúi xuống nghiêng về phía Noah một lần nữa, sự thân mật gần gũi khiến cho cơ thể Noah nóng lên, phần dưới của cậu bắt đầu cảm thấy hơi chật chội trong quần.

Thật sự đấy, mình đang nghĩ cái quái gì vậy? Tự dưng lên cơn hứng giữa buổi diễn tập CPR trong khi mọi người đều đang nhìn?! Làm ơn, xin Yejun đừng nhận ra, làm ơn luôn đó!

Noah cuống cuồng tìm cách giấu cái sự cộm cộm trong quần, cố mà không gây thêm sự chú ý. Thật không may làm sao, Yejun đã thấy rõ sự cương cứng của Noah. Biết được mình là nguyên do cho sự phản ứng đầy mãnh liệt từ người tóc vàng, nỗi ham muốn trong Yejun dâng trào, khiến bản thân anh càng khó duy trì thái độ chuyên nghiệp.

Ký ức về tiếng rên rỉ lúc nãy của Noah tiếp tục khiến Yejun mất tập trung, trái tim anh trở nên hồi hộp và cơ thể phản ứng một cách mất kiểm soát.

Khi ánh mắt cuối cùng cũng giao nhau, sự khao khát đối phương giữa hai người họ gần như có thể cảm nhận được. Noah cắn môi, cố gắng kiểm soát phản ứng của mình, nhưng hành động đó chỉ càng làm tăng thêm sự ham muốn của Yejun.

Kinh hãi thay, Yejun nhận ra thân dưới của mình đang lớn dần từng phút một. Anh thầm kêu gào vì không thể nào cương lên ngay trong tình huống này được! Thật quá xấu hổ và thiếu chuyên nghiệp, nhất là đang ở vị trí Trưởng phòng nữa. Yejun cố gắng kết thúc buổi hướng dẫn nhanh nhất có thể. Nếu không, anh không chắc điều gì sẽ có thể xảy ra nữa nếu người con trai tóc vàng này còn ở trước mặt mình.

"Được rồi, mọi người, đó là quy trình CPR!" Yejun thốt lên, giọng nói có phần lớn hơn nhiều so với dự định. "Chúng ta sẽ chuyển sang quy trình tiếp theo nhé!"

Anh cuống cuồng đảo mắt qua đám đông, rồi quay sang cầu cứu Anh chàng Tháng 5 đang bối rối ở phía sau. "Eunho-ssi, giúp tôi tiếp tục nhé. Tôi cần ra ngoài một chút." Eunho thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Với một cái liếc nhanh cuối cùng về phía Noah, người vẫn đang nằm sõng soài trên sàn như một vật tế lễ, Yejun gượng cười ngại ngùng. "Cảm ơn cậu, Noah-ssi," anh nói. "Giờ cậu có thể về chỗ rồi."

Noah lặng lẽ gật đầu, mắt liếc nhanh về phía khán giả khi cậu cố gắng chỉnh lại quần một cách kín đáo. Yejun nhìn người trưởng phòng nhân sự với ánh mắt cầu cứu, mong họ hiểu rằng anh đang trong tình huống khẩn cấp, rồi vội vàng tẩu thoát khỏi hội trường.

Tim Yejun đập thình thịch.

Khuôn mặt anh nóng ran, da của anh đỏ bừng.

Ký ức về nụ hôn mãnh liệt đêm qua bất ngờ ùa về.

Aahh...

Giờ mình biết làm sao với cái thứ trong quần đây?




Noah đứng ngây người giữa các đồng nghiệp tại điểm tập trung khẩn cấp trước công ty. Anh vẫn chưa thể tin được rằng người đàn ông trong mơ của mình, Quý ngài Tháng 9, đang thật sự ở đây. Tuy nhiên, Noah cảm thấy hối hận vì cuộc gặp đầu tiên với người trong mộng chẳng hề tuyệt vời như cậu mong đợi. Cậu đã làm quá nhiều điều đáng xấu hổ trước mặt Yejun, từ việc nôn lên người anh ấy cho đến cương cứng giữa buổi diễn thuyết.

Noah đưa tay lên ôm mặt. Thật là thảm hại.

Từ xa, Yejun cùng các lính cứu hỏa khác đang chỉ đạo các nhân viên. Mái tóc xanh của anh lấp lánh dưới ánh nắng gay gắt chói chang. Noah không thể rời mắt khỏi những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán Yejun. Gợi cảm vcl. Trong đầu Noah bắt đầu bùng lên cảnh tượng sống động: ước mong được giọng nói ấy ra lệnh và thống trị cơ thể Noah trong căn phòng ngủ riêng tư kín đáo.

Cậu thực sự rất muốn bắt chuyện với Yejun. Rất muốn làm quen với anh ấy. Nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra, cậu quá ngượng ngùng để làm điều đó.

Liếc nhìn Bamby, Noah không khỏi tự hỏi làm thế nào mà bạn mình có thể giữ bình tĩnh khi đối diện với người trong mộng như vậy.

"Này, Bamby," Noah thì thầm, cố gắng không gây chú ý. Bamby đáp lại bằng một tiếng ậm ừ, mắt vẫn dán chặt vào người lính cứu hỏa đang thuyết giảng buổi hướng dẫn. "Anh thấy em không mấy hào hứng khi gặp Anh chàng Tháng 5 nhỉ? Em không thích cậu trai đó sao?"

Bamby lập tức quay sang nhìn Noah, "Sao tự nhiên hyung lại hỏi vậy?"

"Chỉ tò mò thôi. Nếu là anh, chắc anh đã phát hoảng rồi."

"Như cái cách hyung nhỏ dãi khi nhìn Quý ngài Tháng 9 ban nãy à?" Bamby cười khẩy.

"Đừng nhắc lại nữa mà," Noah rên rỉ. "Thế sao? Em không muốn tìm hiểu cậu ta à? Làm quen với Anh chàng Tháng 5 ấy?"

Bamby ngập ngừng, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó trong câu hỏi của Noah, một câu hỏi không hề khó để trả lời chút nào.

"Thật ra hyung à, em đã quen biết Eunho từ vài tháng trước rồi. Eunho đã cứu em khi em bị kẹt trong thang máy."

Noah mở to mắt, "Cái gì?! Sao em chưa bao giờ kể cho anh nghe chuyện đó? Và cả chuyện mấy người đó thực sự là lính cứu hỏa nữa chứ?"

Bamby thở dài, "Vì đôi khi hyung cứ phiền phức quá. Lúc nào cũng nói về Quý ngài Tháng 9 trong mộng của anh rồi trêu chọc em với Anh chàng Tháng 5," Rồi một tia tinh nghịch lóe lên trong mắt Bamby. "Nên khi em biết họ sẽ đến văn phòng mình, em thật sự không thể cưỡng lại việc xem phản ứng của anh đó."

Noah vừa bực mình vì bị Bamby trêu chọc, vừa nhận ra có lẽ Bamby và Eunho đã liên lạc với nhau từ ngày hôm ấy. Bamby giờ đã đi trước cậu một bước trong chuyện tình cảm. Điều này khiến Noah càng quyết tâm hơn để bắt kịp người em của mình, có lẽ sẽ mời Yejun đi ăn tối hoặc gì đó sau buổi hôm nay.

Khi Noah quay lại nhìn Yejun, cậu thấy Yejun đang nhìn cậu từ xa. Một nụ cười ấm áp nở trên môi Yejun. Quá cuốn hút. Tim Noah đập loạn nhịp. Giờ thì cậu biết mình phải làm gì rồi.

Hãy bắt đầu bằng một buổi gặp gỡ bình thường, không còn bất kì chuyện xấu hổ nào chen ngang chúng ta nữa nhé.

Noah đến quán cà phê trước Yejun và chọn một chỗ ngồi ở góc khuất. Cậu gọi một ly peppermint mocha rồi ngồi đợi. Vài phút sau, Yejun xuất hiện. Anh cởi áo khoác và để lên ghế, nở nụ cười với Noah rồi tiến tới quầy gọi đồ uống. Nhận xong ly frappuccino, Yejun ngồi xuống đối diện Noah.

"Hôm nay công việc làm cậu mệt mỏi à?" Yejun hỏi.

"Một chút," Noah trả lời. Cậu thầm cảm ơn trời vì đã đủ can đảm mời Yejun đi uống cà phê tối nay, bởi có lẽ sẽ không còn cơ hội nào để nói chuyện với anh ấy như thế này nữa. "Nhưng cũng không mệt lắm vì còn có buổi diễn tập mà.

Yejun bật cười, "Ừ, buổi diễn tập vui thật."

"Sao anh lại muốn làm lính cứu hỏa?" Noah hỏi. "Nghe có vẻ hay hơn nhiều so với công việc của tôi nhỉ."

"Ừ thì, tôi thích sự mạo hiểm, một chút thôi. Nhưng thật ra, lý do tôi muốn làm lính cứu hỏa là vì chiếc xe cứu hỏa đồ chơi mà tôi nhận được vào sinh nhật năm tôi ba tuổi."

"Thật á?"

"Ừ, từ lúc đó, ý tưởng ấy cứ bám lấy tôi mãi không buông. Tôi biết hầu hết bọn trẻ đều không theo đuổi ước mơ từ thuở nhỏ, nhưng... phải có ai đó làm chứ, đúng không? Ai sẽ là người dập lửa nếu không phải là chúng tôi đây?"

"Anh có cứu cả chó mèo không?"

"Có chứ... Lần cứu dễ thương nhất chắc là một chú chó pug nhỏ - chúng tôi phải kéo nó ra khỏi một căn hộ đang cháy. Tội nghiệp nó."

"Ý anh là tôi không phải phi vụ cứu hộ dễ thương nhất của anh ư?" Noah trêu, nhưng Yejun đáp lại bằng ánh nhìn bối rối. "Ý tôi là... cái CPR..."

Yejun ngạc nhiên trong chốc lát rồi bật cười, "Cậu vui tính thật đấy."

Noah cười theo trước câu trả lời của Yejun, "Nhưng thực sự công việc của anh rất ấn tượng. Chắc nguy hiểm lắm nhỉ."

Yejun gật đầu, "Ừ, nhiều lúc lắm. Nhưng nó mang lại nhiều ý nghĩa, và tôi thực sự yêu công việc của mình. Thế nên, không sao cả."

"Anh có thể kể vài vụ cứu hỏa thú vị của anh không? Tôi rất muốn nghe."

Khi Yejun bắt đầu kể chuyện, Noah nhận thấy đôi mắt anh sáng lên mỗi khi mô tả những tình huống lúc ấy. Noah cảm nhận được niềm đam mê thực sự trong từng câu kể của Yejun. Sau khi chia sẻ vài câu chuyện về công việc của mình, Yejun quay sang hỏi Noah về cuộc sống của cậu. Công việc của Noah có phần nhạt nhẽo nếu đặt lên bàn cân so sánh, nhưng cậu kể cho Yejun nghe về những đồng nghiệp và những trò vui họ thường làm khi đi chơi cùng nhau sau giờ làm.

"Vậy đó là lý do cậu quậy tưng lên khi chúng ta gặp nhau ở câu lạc bộ tối qua hả? Để xả stress sau giờ làm?" Yejun cười khúc khích.

Noah đỏ mặt khi nhớ lại buổi tối hôm qua, cả nụ hôn lẫn sự cố thảm họa.

"Tôi xin lỗi vì đã nôn lên người anh, Yejun. Tôi biết chuyện hôm ấy thật kinh khủng. Thật ra, tôi mời anh ra đây hôm nay cũng để xin lỗi."

Chàng trai tóc xanh bật cười, "Không sao mà. Đừng lo về chuyện đó. Thật ra, tôi rất vui vì cậu đã mời tôi đi uống cà phê. Tôi chỉ tự hỏi liệu sau đêm qua, mình có còn cơ hội gặp lại cậu không. Và giờ thì chúng ta đang ngồi đây rồi."

Yejun nở một nụ cười rạng rỡ, khiến tim Noah chệch nhịp. Sao mà anh ấy vẫn đẹp trai đến thế dù đã trải qua một ngày dài đầy mệt mỏi chứ?

"Nhưng mà..." Yejun tiếp tục. "Hôm qua, cậu có vẻ rất thích anh chàng tên "Quý ngài Tháng 9". Đó có phải là người cậu thích không?"

CHẾT TIỆT!

Noah hoàn toàn quên mất việc đã nhắc đến "Quý ngài Tháng 9" với Yejun trước khi họ hôn nhau đêm hôm ấy, nhất là khi cậu còn buột miệng nói mấy câu táo bạo về những gì mình sẽ làm với Quý ngài Tháng 9 nữa. Cậu im bặt, không biết có nên thành thật hay không.

Thôi kệ cha nó luôn đi!

Noah không muốn để bất kỳ hiểu lầm nào xảy ra giữa họ nữa, nên trước khi Yejun nghĩ thêm bất kì điều gì về cái "người trong mộng" mà cậu đã nhắc đến, Noah vội vàng lên tiếng.

"Yejun, không biết liệu anh có tham gia buổi chụp ảnh lịch nào đó vào năm ngoái không?"

Yejun trông ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng rồi đôi mắt anh ấy sáng lên như chợt nhớ ra điều gì đó. "Ồ! Đúng rồi! Tụi tôi có chụp hình hồi mùa hè năm ngoái. Tôi quên mất tiêu. Lịch ra rồi hả?"

"Ừ, gần 2025 rồi mà."

"Phải rồi! Bọn tôi chụp để gây quỹ. Cũng đáng, vì toàn bộ số tiền thu được sẽ đưa về trạm cứu hỏa. Nếu không phải vì mục đích đó, chắc tôi chẳng dám tạo dáng như thế đâu," Anh cười lắc đầu. "Khoan, sao cậu biết? Cậu mua cuốn lịch à?"

"Bạn tôi tặng cho tôi."

Yejun nhíu mày, "Họ tặng để trêu cậu à?"

"Không, họ nghĩ rằng... có thể tôi sẽ thích."

"Và..." Yejun nghiêng người về phía trước, đôi mắt tràn ngập tò mò. "Cậu có thích không?"

"Một số tháng thì có. Nhưng tôi đặc biệt thích một tháng," Noah cười nhẹ, đôi mắt đầy tinh nghịch. "Có lý do khiến tôi nhớ rất rõ việc anh là Quý ngài Tháng 9. Đó không phải là tháng của anh sao?"

"Ồ," Yejun khẽ đáp, rồi đôi mắt anh ấy mở to hơn, "Ohhh, tôi... hiểu rồi..."

Phản ứng bối rối của Yejun làm Noah bất ngờ hơn tưởng tượng. Dễ thương ghê.

"Thật ra," Noah hạ giọng, mắt khẽ nheo lại đầy ẩn ý. "Cuốn lịch trong phòng ngủ của tôi luôn lật mở trang tháng Chín. Không chỉ vì hiện tại đang là tháng Chín, mà tôi còn định để nguyên như vậy cho đến khi hết năm."

"Th-thật sao?" Má Yejun ửng đỏ, "Trong... phòng ngủ của cậu à?"

Noah gật đầu, "Anh hiểu sao thì hiểu."

Yejun chậm rãi gật đầu, ánh mắt anh dán chặt vào Noah. Noah có thể cảm nhận được bầu không khí giữa họ thay đổi— sự tò mò ban đầu giờ đã chuyển thành một sự quan tâm rõ ràng, ẩn giấu một sức hút mãnh liệt đằng sau vẻ e thẹn ấy.

"Uhm, Noah..." Yejun khẽ liếm môi dưới, giọng anh trầm ấm và ngọt ngào. "Tối nay tôi không có kế hoạch gì cả. Nếu cậu muốn... cậu có thể ghé qua nhà tôi. Tôi có rượu vang... hoặc champagne... đâu đó, tôi nghĩ vậy."

"Có chứ, tôi sẽ đến." Noah đáp, nụ cười nở nhẹ trên môi.


Họ nhanh chóng quấn lấy nhau, cơ thể ép sát vào tường, tay chân loạn xạ lần mò da thịt của đối phương. Noah cảm nhận được sự rắn chắc và mạnh mẽ của Yejun - sống động hơn nhiều lần trong giấc mơ thầm kín trước đó của mình.

Yejun lùi về, thở hổn hển. Noah nhẹ nhàng lướt ngón tay dọc theo gương mặt anh.

"Vậy," Yejun thì thầm. "Cậu chắc chắn muốn rồi chứ?"

"Chắc chắn," Noah tiến lại gần hơn. "Anh không biết tôi đã tưởng tượng ra cảnh này với anh bao nhiêu lần đâu, nếu không thì anh đã chẳng phải hỏi câu đó."

Hơi thở của Yejun hơi nghẹn lại. "Cậu thật sự nghĩ đến nó nhiều đến vậy sao?"

"Mỗi ngày luôn đấy."

"Liệu có cơ hội nào tôi thực sự có thể đáp ứng được những gì cậu tưởng tượng không?"

"Cơ hội 100% ngay lúc này đây! Cảm giác hiện tại là điều tuyệt vời nhất tôi từng có," Noah rút ngắn khoảng cách giữa môi của cậu và anh, hôn Yejun nồng nàn. "Đi nào, mình tiếp tục nhé?"

Yejun dẫn Noah đến ghế sofa. Anh ngồi xuống, để Noah ngồi lên đùi anh, quàng tay qua eo. Yejun luồn tay vào tóc Noah và hôn cậu. Noah trượt tay dưới áo Yejun, cảm nhận làn da của anh. Yejun rên rỉ hôn môi Noah trước khi chuyển xuống cổ cậu, mút mát nhẹ nhàng ở một vài nơi, rồi lại mạnh bạo hơn ở những chỗ khác. Yejun rõ ràng biết mình đang làm gì; không lâu sau, một tiếng rên rỉ không thể kìm nén được nữa thoát ra từ môi Noah. Cậu cảm thấy Yejun đang cười mãn nguyện trên cổ mình. "Dường như mình đang để Yejun kiểm soát quá nhiều," Noah nghĩ, cậu nắm chặt eo Yejun, kéo anh lại gần hơn.

Yejun quay lại hôn môi Noah, và Noah ngay lập tức mở miệng, để hai lưỡi tìm nhau. Noah kéo Yejun lại gần hơn và đẩy hông mình xuống. Cả hai cùng rên rỉ khi đũng quần họ cọ xát vào nhau.

"Cậu biết cách đùa đấy, Noah," Yejun thì thầm, môi họ tách ra.

"Chỉ vì tôi thích phản ứng của anh thôi," Noah cười nham nhở.

Noah khao khát Yejun đến mức nào và sâu thẳm trong ánh mắt của Yejun, Noah biết Yejun cũng cảm thấy như vậy. Họ giúp nhau cởi áo khỏi đầu, miệng lại va vào nhau gần như tắp lự. Yejun bắt đầu hôn trượt dài xuống cổ Noah, khám phá phần da thịt mới lộ ra. Khi Yejun gảy nhẹ lưỡi trêu đùa đầu ngực Noah, cậu gần như không thể chịu nổi nữa.

"Hnng... Yejun..." Noah rên rỉ. Noah lập tức ôm lấy hai bên má Yejun và hôn anh sâu hơn, lưỡi luồn vào miệng Yejun một cách hấp tấp vội vã. Tại sao Yejun lại ngon đến vậy cơ chứ?

Nhận ra Yejun đang chật vật với thắt lưng của mình, Noah giúp anh cởi bỏ chiếc quần vướng víu. Khi cả hai đều đã khỏa thân, Noah nhẹ nhàng đẩy Yejun nằm xuống ghế sofa, nghiêng người hôn lên cổ, xương đòn và ngực Yejun. Noah nhìn trực diện khuôn mặt Yejun, cơn thèm khát bày vẽ thẳng thắn trên mặt. Cậu đưa tay xuống sâu hơn, tìm thấy dương vật của Yejun.

Yejun hít một hơi sâu khi Noah không ngần ngại vuốt ve dọc chiều dài dương vật anh. Trong khi vẫn đang chăm sóc cho thằng nhỏ, Noah trải cái hôn ướt át dọc cần cổ Yejun và dừng lại trên môi anh, hôn Yejun một cách đói khát.

"Noah..." Yejun rên rỉ giữa những nụ hôn. "Mình chuyển lên giường nhé." Không cần Noah trả lời, Yejun ngay lập tức nâng Noah lên trong tay. Noah hơi ngạc nhiên, nhưng điều đó không ngăn cậu tiếp tục ngấu nghiến đôi môi Yejun. Có vẻ như Noah đã nghiện hương vị của Yejun trong miệng mình rồi.

Cả hai nằm trên giường một lúc, dành thời gian vuốt ve và hôn nhau kịch liệt trước khi Yejun dứt môi, hỏi Noah, "Noah?" bằng giọng điệu có chút ngập ngừng. "Đáng lẽ tôi nên hỏi điều này từ trước, nhưng... cậu thuộc kiểu nào? Tôi thường khá giỏi trong việc phán đoán việc này, nhưng với cậu... tôi không thể xác định được."

Noah cười, thích thú với vẻ bối rối trên mặt Yejun. "Tôi đã làm và tận hưởng cả hai kiểu. Nhưng bây giờ..." Cậu cắn môi dưới, đặt miệng ngay bên tai Yejun, thì thầm gợi dục. "Tôi thật sự muốn anh chịch tôi, Quý ngài Tháng 9 ạ."

Chỉ trong vài giây, Yejun đã di chuyển giữa hai chân Noah và cúi xuống hôn cậu, tay anh lả lướt trên ngực, bên hông và đùi của Noah. "Y-Yejuun..." Tiếng rên của Noah như mật ngọt trong tai Yejun, khiến anh ngay lập tức ham muốn mãnh liệt chiếm đoạt người nằm dưới mình. Yejun lấy lọ gel và bao cao su từ đầu giường. Anh mở gel, bôi trơn vài ngón tay của mình.

Khi ngón tay đầu tiên trượt vào bên trong Noah, Noah rên rỉ lớn hơn một chút, lại kéo Yejun vào một nụ hôn sâu. Yejun nóng ruột, chưa bao giờ anh lại khao khát được mau chóng thúc vào trong Noah nhiều như lúc này. Anh cố gắng kiềm chế bản thân không được vội vã, nhưng mỗi tiếng rên và sự nghẹn ngào của Noah càng làm tăng thêm ham muốn trong anh. Yejun cảm thấy vô cùng biết ơn khi Noah rõ ràng cũng không kìm nén được sự nôn nóng của mình, thể hiện ra ngoài.

"Yejun, đừng trêu nữa...... cho tôi thêm đi..." Noah thở gấp bên tai Yejun, một tiếng rên nữa bật ra khi Yejun thêm ngón tay thứ hai vào.

Noah hoàn toàn đã bị ái dục kiểm soát, cơ thể lộn xộn bừa bộn ngay khi Yejun rút ngón tay ra và đặt dương vật ngay lỗ nhỏ của Noah. Ánh mắt chìm trong sắc dục giao nhau trước khi Yejun từ từ đẩy vào. Noah quấn chân quanh hông Yejun, nhấn eo của người kia tiến sâu hơn vào trong mình. Ngay cả trong những giấc mơ hoang dâm nhất của Noah, cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy sướng như vậy.

Yejun cảm nhận bàn tay Noah lướt qua gáy mình, nắm lấy tóc anh mà kéo. Anh dập mạnh, tăng tốc độ thúc vào điểm giao nhau với người kia. "Y-Yejun... Chết tiệt! Aah... Ahhh, t-tuyệt quá..." Noah ngả đầu ra sau, mắt nhắm nghiền. Yejun hôn lên cần cổ Noah, cắn nhẹ trước khi lại điều chỉnh tư thế. Anh kéo hông Noah lại gần hơn, khiến người tóc vàng phát ra thêm một tiếng rên khiêu gợi.

"Noah, tôi đã bao giờ khen rằng em thật sự rất xinh đẹp chưa?" Yejun thì thầm khi tiếp tục thúc mạnh vào Noah. Trong khi đó, Noah, hoàn toàn bấn loạn, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Yejun.

"C-cái gì... C-chưa, hhhng–" Noah gần như không kịp đáp lại câu hỏi khi Yejun đột ngột đẩy dương vật mạnh hơn và sâu hơn.

"Em đã khiến tôi có một khoảng thời gian khó khăn trong buổi diễn tập hồi nãy đấy, em biết không... Thật đáng bị trừng phạt mà," Yejun nói, thở gấp. "Nếu thực hiện CPR thì đẩy lồng ngực như thế nào?"

Noah mở to mắt nghe câu hỏi, không thể tin nổi khi Yejun lại hỏi điều đó giữa lúc họ đang trong cơn hoan ái khoái lạc với nhau.

"Trả lời tôi, Noah." Yejun gầm gừ bằng tông giọng trầm ấm, cảm tưởng như có một luồng điện chạy dọc sống lưng Noah làm cậu rùng mình.

"Nh-nhấn thật mạnh... ahhh, và nhanh... aaahh..." Noah đáp lại giữa những tiếng rên rỉ của mình.

"Ngoan thật. Em thực sự đã chú ý đến buổi diễn tập nhỉ," Yejun cười nhếch mép. "Để thưởng, tôi sẽ cho em một thứ thật mạnh và nhanh nhé."

Yejun lập tức đâm vào Noah với tốc độ mãnh liệt. Âm thanh của da thịt va chạm hòa quyện hoàn hảo với tiếng rên rỉ của Noah. Yejun say mê ngắm nhìn cơ thể Noah rung lên bởi những cú thúc, hình ảnh chàng trai tóc vàng lộn xộn dưới thân anh mang một vẻ đẹp gợi cảm riêng biệt. Yejun cố gắng hết sức, nhưng anh biết mình không thể giữ cơn khoái cảm đang dần bùng nổ trong mình nữa. Yejun quấn tay quanh dương vật đang cương cứng của Noah, sử dụng dịch nhờn rỉ nơi quy đầu để làm chất bôi trơn, tay không ngừng vuốt ve lên xuống.

"Chết tiệt! Aaaah... Yejun!"

"Cảm thấy sướng chứ?"

"CÓ! Chết tiệt, NỮA ĐI!"

Yejun tiếp tục đâm vào mông Noah, không hề thương tiếc mà kéo đẩy dương vật của cậu, khiến người tóc vàng phát ra thêm nhiều tiếng rên rỉ sướt mướt. Lưng Noah cong lên, không kiểm soát được mà há miệng khi Yejun nhẹ nhàng vuốt ngón tay dọc theo rãnh dương vật cậu. Hông Noah bắt đầu run rẩy, lợi dụng thời cơ Yejun lại tiếp tục tấn công, vuốt ve đường tĩnh mạch nổi gân rõ nét trên dương vật của cậu. Cả cơ thể Noah căng cứng khi cậu phát ra một tiếng gầm gừ dữ dội trước khi bắn tinh dịch nóng bỏng dày đặc lên cơ thể của hai người. Khuôn mặt đỏ bừng của cậu tràn ngập sự sung sướng khi cơn cực khoái bao trùm toàn bộ cơ thể.

Người đàn ông tóc vàng bị kích thích đến tê dại, vô thức siết chặt dương vật của Yejun, cong người về phía trước với một tiếng nấc khóc từ cổ họng. Cậu co giật quanh dương vật của Yejun, vách thịt mềm run rẩy từng đợt nhỏ. Thật quá sức chịu đựng. Mọi sức lực của Yejun rời bỏ anh khi anh lên đỉnh, lẩm bẩm tên Noah trên đầu môi. Cơn cực khoái tràn ngập từng ngóc ngách trong tâm trí và cơ thể của Yejun. Anh ấn sâu vào cơ thể người tóc vàng đang run rẩy dưới thân mình, bơm từng giọt tinh dịch cuối cùng vào bên trong Noah.

Yejun không còn chút sức lực nào sau trận làm tình điên cuồng giữa họ, liền gục xuống trên người Noah. Cánh tay của Noah vòng qua Yejun để ôm lấy anh, giữ anh gần hơn. Hơi thở nặng nề của Noah gần bên tai Yejun, anh có thể nghe thấy giọng Noah khàn khàn khi cậu cố gắng nói, "Tôi không nghĩ... mình có thể cử động...hay đi lại vào ngày mai mất."

Yejun cười khẽ, "Chẳng phải đây là điều em muốn sao? Bị 'làm' đến mức hôm sau không thể đi nổi bởi Quý ngài Tháng 9?"

"Ôi trời, anh vẫn nhớ chuyện đó à?"

"Tất nhiên rồi, đâu phải ngày nào cũng được nghe những lời gợi cảm như thế vào sinh nhật của mình."

"Sinh nhật?! Hôm qua là sinh nhật anh à? Sao anh không nói gì?"

Yejun lại cười, "Nếu em quên thì hôm đó chúng ta vừa mới quen nhau thôi."

"À, đúng rồi..." Noah cúi xuống, tìm kiếm gương mặt của Yejun. "Vậy thì coi như đây là món quà của tôi dành tặng anh."

Cả hai cùng bật cười, "Cảm ơn em. Đây là món quà tuyệt vời nhất tôi từng được nhận."

Noah mỉm cười, "Rất hân hạnh, Quý ngài Tháng 9 của tôi."