Work Text:
Warning: 3p; 18 , cảnh báo từ ngữ không lành mạnh.
Disclaimer: Toàn bộ yếu tố trong fanfic đều là giả tưởng. Tác giả không chịu bất cứ trách nhiệm gì với người đọc sau khi đã cảnh báo.
.
Duy Khánh nhận ra Bùi Công Nam có gì đó khang khác so với mọi ngày.
Bình thường lúc cậu đi làm về chỉ cần tiếng khóa vân tay vang lên nhất định sẽ nghe thấy tiếng Bùi Công Nam hớt hải chạy ra trước cửa đón cậu, sau đó ôm chầm lấy một cái rồi ra sức vẫy cái đuôi vô hình làm nũng anh nhớ em quá.
Vậy mà Bùi Công Nam lúc này lại đang nghiêng đầu đọc sách, lúc nhìn thấy cậu chỉ thoáng ngẩng đầu lên mỉm cười, “Em về rồi à?”
“Vâng.” Duy Khánh rụt rè đáp lời, không phải lại giận dỗi gì mình rồi đấy chứ.
Vẫn là Bùi Công Nam, nhưng chẳng hiểu sao lại mang tới cảm giác trưởng thành hơn, nhất là khi cậu chỉ vừa bước qua người kia đã gọn gàng nắm lấy tay cậu kéo vào lòng. Bùi Công Nam dùng tay vuốt lên mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Duy Khánh, đoạn cúi đầu xuống hõm cổ của cậu hít lấy hít để.
Duy Khánh bật cười, vò lên tóc Bùi Công Nam, “Hôm nay anh làm sao vậy?”
“Em trẻ quá.”
“Đương nhiên rồi.”
Lúc này Duy Khánh mới để ý trên đầu của Bùi Công Nam đã lấm tấm tóc bạc, từ bao giờ lại nhiều như thế? Cậu hốt hoảng suy nghĩ, mới nhận ra nếp nhăn ở khóe mắt đối phương cũng đã nhiều hơn, nhiều đến mức khiến cậu hoài nghi không biết có phải đây là Bùi Công Nam thật hay không.
Nhưng gương mặt này, giọng nói này chắc chắn là của người ấy không thể nhầm lẫn đi đâu được, ngay cả thói quen mỗi khi đan tay vào nhau sẽ vô thức xoa lên ngón tay từng bị gãy của Duy Khánh cũng đủ để chứng minh đây là Bùi Công Nam.
“Làm sao vậy?” Bùi Công Nam vui vẻ vùi mặt vào ngực cậu.
“Không biết nữa.” Duy Khánh lắc đầu, “Đột nhiên thấy anh trưởng thành hơn.”
“Có thích không?”
“Thích.”
Bùi Công Nam cười, hôn lên cổ cậu một cái, bàn tay không ngoan ngoãn vuốt ve lên eo Duy Khánh rồi từ từ trượt xuống. Không phải cậu muốn từ chối Bùi Công Nam, nhưng bây giờ vẫn còn đang là ban ngày, “Để tối đi.”
“Không được.” Bùi Công Nam tiếp tục mân mê lấy cần cổ trắng muốt của Duy Khánh, bàn tay cũng luồn vào giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng mân mê.
Bình thường Bùi Công Nam mặc dù cứng đầu nhưng lại rất nghe lời cậu, chỉ cần Duy Khánh nói không muốn thì dù có mọc thêm mười lá gan nữa Bùi Công Nam cũng không dám làm. Vậy mà Bùi Công Nam lúc này lại chẳng quan tâm chút nào tới yêu cầu của Duy Khánh, kể cả khi cậu đã cao giọng lên cố gắng cảnh cáo đối phương không được chạm vào người mình.
“Em không thích anh à?” Anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong khi tay vẫn còn đang mò mẫm tìm cách tháo thắt lưng.
“Không phải thế…” Duy Khánh vòng hai tay qua cổ Bùi Công Nam, cố gắng giải thích, “Bình thường anh đâu có như thế này.”
“Bình thường khác, hôm nay khác.” Sau khi xác nhận thành công Duy Khánh không có ác cảm với mình, Bùi Công Nam tiếp tục với công việc vẫn còn đang dang dở. Một tay anh giữ lấy gáy Duy Khánh để ép đối phương nhận nụ hôn sâu từ mình, tay còn lại miết lên bụng Duy Khánh khiến cậu rùng mình.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, nhưng chẳng hiểu hôm nay ăn phải cái gì mà Bùi Công Nam hôn rất điêu luyện, mọi ngày ngoài cắn rồi mút ra thì không biết phải làm gì, ngay cả đảo lưỡi cũng để Duy Khánh dẫn dắt. Vậy mà bây giờ lại học từ đâu ra được kỹ năng bóp hàm để bắt đối phương phải mở miệng ra tiếp nhận lưỡi của mình, ban đầu chỉ là mấy nụ hôn nhấp nhả, sau đó đầu lưỡi giống như con rắn gian xảo tiến vào khoang miệng Duy Khánh tham lam thu vét lấy từng chút không khí trong cổ họng. Bùi Công Nam liên tục thay đổi góc độ để đếm hết những đường vân môi của Duy Khánh.
Phải vất vả lắm Duy Khánh mới đẩy được đối phương ra, thế nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Bùi Công Nam nuốt vào một lần nữa. Rõ ràng chỉ là tạm dừng ngắn ngủi mấy giây, nhưng nụ hôn thứ hai còn mạnh bạo hơn nụ hôn đầu tiên rất nhiều. Duy Khánh bị người kia hôn tới mức xây xẩm mặt mày, hai tay cậu miết chặt lên vai Bùi Công Nam cố gắng để không bị choáng váng mà rơi xuống đất.
Tiếng mở cửa lách cách vang lên, ngay khi Duy Khánh còn chưa kịp định thần đã bị một câu “Khánh!” vang lên làm giật mình. Cậu quay đầu ra phía cửa, ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng, “Anh về rồi à?”
Bùi Công Nam đứng ở trước cửa chính, túi đồ trong tay rơi xuống đất phát ra một tiếng bộp đánh thức tâm trí của Duy Khánh.
Khoan đã!
Nếu Bùi Công Nam đang đứng ở trước cửa, thế thì người hôn mình là ai?
Nếu Bùi Công Nam đang hôn mình trên ghế, thế người đứng ngoài cửa là ai?
Phản ứng đầu tiên của Duy Khánh là đứng phắt dậy, nhưng vì vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn mà lảo đảo hai chân rồi ngã ngồi trên đất. Bùi Công Nam ngoài cửa thấy vậy lập tức lao tới ôm lấy Duy Khánh xoa xoa lên đầu cậu, “Em có sao không?”
Vừa định ngẩng đầu lên mắng cho cái tên kia một trận thì ngay lập tức Bùi Công Nam đã bị đông cứng. Người ngồi trên ghế trông giống hệt như mình, ngoại trừ việc trông già dặn hơn một chút thì không khác là bao nhiêu. Bùi Công Nam cảnh giác giấu Duy Khánh ở sau lưng, đoạn hất cằm lên với đối phương nhưng không khống chế được mà run run giọng, “Anh là ai?”
“Tôi là Bùi Công Nam.”
“Tôi cũng là Bùi Công Nam.”
Người kia ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng như chợt nhớ tới điều gì mới chậm rãi lên tiếng, “Tôi là Bùi Công Nam 45 tuổi.”
“Tôi cũng là… ủa tôi 30 tuổi.” Bùi Công Nam vốn có tính chiếm hữu rất cao, dù cho có cùng là bản thân mình thì cũng không hề nhượng bộ, “Tôi không muốn tin chuyện này nhưng có vẻ anh là tôi thật, tôi không quan tâm anh tới đây bằng cách nào nhưng mà biến về đi.”
Bùi Công Nam già dặn hơn nhún vai mấy cái, “Có thể về nhưng tôi cần thời gian. 12 tiếng nữa tôi mới về nhà được.”
“Với cả…” Quả nhiên người lớn tuổi có cái uy của người lớn tuổi, chỉ hơi cúi đầu xuống đã khiến cho Bùi Công Nam nhỏ cảm thấy áp bức, “Tôi là Bùi Công Nam, cậu cũng là Bùi Công Nam, thế thì có gì thiệt thòi đâu.”
“Tôi khác, anh khác!”
“Ở thời đại nào thì cũng đều là Duy Khánh của tôi hết, cậu so kè làm gì?”
“Của tôi!”
“Của tôi!”
Duy Khánh chậm rãi xâu chuỗi sự việc, sau khi đã nhận thức được vấn đề bèn muốn đứng lên hòa giải một chút, có điều hai người đàn ông ồn ào không bên nào chịu thua bên nào, cậu nhịn không được bèn ôm đầu hét lên, “Ồn ào quá! Im hết coi!”
Quả nhiên dù là Bùi Công Nam ở thời đại nào thì cũng vâng lời Duy Khánh, chỉ cần thấy người kia lớn giọng bực mình một chút đã bắt đầu nín bặt.
Duy Khánh đứng dậy kéo thẳng lại quần áo, đầu tiên là chỉ vào Bùi Công Nam nhỏ, “Đều cùng là anh cả anh so đo với người ta làm gì?”
Tiếp theo lại quay đầu về phía Bùi Công Nam lớn, “Em không biết anh tới đây bằng cách nào nhưng em rất không thích việc anh đột ngột lao vào em như thế.”
“Vâng ạ…” Cả hai Bùi Công Nam đều cùng đồng loạt cúi đầu nhận lỗi khiến Duy Khánh rất hài lòng.
“Ngoan.” Cậu hết xoa lên cái đầu xù bên phải rồi lại xoa lên cái đầu xù bên trái, dù là Bùi Công Nam nào cũng đều đáng yêu như nhau, đương nhiên Duy Khánh cũng không nỡ mắng người ta thêm vài câu, bèn vui vẻ kéo cả hai cùng đứng dậy, “Đi ăn thôi.”
Lúc này cậu mới nhận ra quả thực gương mặt của Bùi Công Nam lớn hơi có phần già dặn một chút, nhưng chiều cao vẫn không hề thay đổi, vẫn thấp hơn cậu nửa cái đầu. Có đôi khi Duy Khánh không hề phát hiện Bùi Công Nam đã hết tuổi dậy thì, cậu vẫn đinh ninh rằng chỉ cần mình chăm sóc người ta cẩn thận một chút nhất định người ta sẽ lớn nhanh như thổi.
Duy Khánh lại nhịn không được bèn đưa tay xoa lên đầu Bùi Công Nam lớn mấy cái, ngay lập tức bị người ta nắm lấy cổ tay kéo về hướng mình hôn lên má cái chóc, “Anh không thích như vậy đâu.”
Bùi Công Nam nhỏ đứng bên cạnh cũng hốt hoảng kéo Duy Khánh sang hôn một cái, còn đưa tay ôm lấy eo người ta đánh dấu chủ quyền, “Em xoa đầu anh bao nhiêu lần cũng được.”
Thì ra đây là cảm giác được cùng một lúc nhiều người đàn ông theo đuổi mình, trong phim cổ trang mà cậu vẫn thường hay xem thì có thể hình dung bằng một câu “Hậu cung tranh sủng”, ai cũng muốn có được sự chú ý của nhà vua. Duy Khánh thường trêu đùa với người khác rằng cậu thích những câu chuyện drama, nơi mà tất cả mọi người đều xoay quanh cậu giống như hệ mặt trời, nhưng khi được chân thực trải nghiệm cảm giác này rồi cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Một người ôm lấy vai, một người ôm lấy eo cậu, cứ thế cồng kềnh bước vào thang máy.
Duy Khánh vốn biết Bùi Công Nam có tính chiếm hữu, thế nhưng cậu đã hy vọng rằng khi lớn hơn, tính cách trầm ổn hơn thì sẽ bớt ấu trĩ đi một chút, vậy mà chỉ có tuổi tác tăng lên còn tính cách vẫn chẳng khác gì so với lúc còn trẻ. Nếu như thấy Bùi Công Nam nhỏ hôn một cái, thì bản thân phải hôn được hai cái mới hài lòng, chỉ một quãng đường ngắn ngủi từ nhà xuống sảnh , Duy Khánh không nhớ mình đã bị hai người kia hôn biết bao nhiêu lần.
Duy Khánh không thích bị người khác xì xào bàn tán, vậy nên bèn chọn một quán lẩu có phòng riêng khép kín. Đợi cậu chọn chỗ ngồi xong Bùi Công Nam lớn ngồi bên phải, Bùi Công Nam nhỏ ngồi sang bên trái, rõ ràng căn phòng có tận tám chỗ ngồi, bàn cũng rộng thênh thang, vậy mà ba người bọn họ chụm vào một chỗ trông vô cùng nóng nực.
“Ăn đi.” Bùi Công Nam lớn gắp một miếng thịt bò vào bát của Duy Khánh, “Trông em gầy như thế này, có vẻ không được chăm sóc dầy đủ.”
Bùi Công Nam nhỏ quắc mắt một cái, gắp một đống ruột vịt vào bát Duy Khánh, “Ý anh là gì?”
Duy Khánh tò mò, nghiêng đầu hỏi Bùi Công Nam lớn, “Thế trong tương lai em béo lắm à?”
Hiếm có được lúc Bùi Công Nam lớn trở nên trầm ngâm như đang nghĩ tới điều gì đó, anh cười nhẹ đáp lời, “Không, em vẫn rất đẹp.”
Duy Khánh vui vẻ ăn đống đồ ăn được chất cao như núi trong bát mình, “Vậy thì em yên tâm rồi.”
Chuyện một người du hành thời gian từ tương lai về quá khứ là một chuyện kỳ diệu hi hữu như thế nào làm sao Duy Khánh không biết được, vậy nên suốt buổi cậu chỉ mải mê nói chuyện với Bùi Công Nam lớn, ban đầu là những chuyện lặt vặt cá nhân như sự nghiệp tương lai, rồi tới những chuyện riêng tư hơn như bọn họ của hiện tại. Nhiều tới mức cả người cậu đã vô thức ngồi quay về phía Bùi Công Nam lớn mà cậu cũng không hề hay biết, mặc cho Bùi Công Nam nhỏ ngồi bên cạnh ra sức tìm kiếm sự tồn tại bằng cách kể lể mấy câu chuyện tủn mủn ở chỗ làm ra sao.
Chỉ còn hơn mười tiếng nữa Duy Khánh sẽ lại là của riêng mình, nhưng Bùi Công Nam nhỏ vẫn cảm thấy cực kỳ không thoải mái, cũng có rất nhiều chuyện anh tò mò về tương lai, có điều đối phương ngoại trừ Duy Khánh ra thì không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào của mình.
Quá sức nhỏ nhen! Bùi Công Nam nhỏ nghĩ như vậy.
Đàn ông trưởng thành thì có gì mà hấp dẫn chứ, không phải cứ trẻ trung năng động như hiện tại mới là ấm áp nhất sao. Duy Khánh từng bảo thích dáng vẻ sôi động như ánh mặt trời của Bùi Công Nam vô cùng, thế mà lúc này lại có trăng quên đèn, thấy người yêu của mình thiên vị phiên bản người lớn của mình như vậy có gã nào mà không nổi cơn ghen cơ chứ.
Thế là suốt quãng đường từ quán lẩu về nhà, Bùi Công Nam nhỏ cứ ra sức ôm chặt lấy người Duy Khánh từ phía sau, mặc kệ Duy Khánh có cảm thấy cái mai rùa này phiền phức thế nào thì Bùi Công Nam cũng không thèm bỏ ra dù chỉ một chút. Người qua đường cũng chẳng biết mối quan hệ của bọn họ là gì, nhìn thoáng qua thì giống như em trai nhỏ đang ra sức làm nũng khi không được mua món đồ chơi mình yêu thích.
“Đồ ấu trĩ.” Bùi Công Nam lớn cởi áo khoác ra ném lên ghế sofa một cách tùy tiện trong khi miệng vẫn đánh giá Bùi Công Nam nhỏ.
“Nhìn lại chính mình đi!” Bùi Công Nam nhỏ cũng không kém cạnh, nửa ôm nửa lôi kéo Duy Khánh về phòng ngủ.
“Tôi đang nhìn lại chính mình đấy thôi.”
Đúng là gừng càng già càng cay, Duy Khánh thầm khen trong lòng.
Bùi Công Nam nhỏ vừa kéo được Duy Khánh vào phòng đã vội vàng đóng cửa lại, đẩy ngã cậu lên giường rồi tới tấp hôn môi. Duy Khánh bật cười vò lên đầu anh mấy cái, cũng đáp lại từng cái hôn một, “Anh làm sao vậy?”
Bùi Công Nam dụi đầu vào hõm cổ của cậu, giọng ấm ức, “Lúc ăn em chỉ để ý tới tên kia thôi.”
“Em tò mò thôi mà.” Duy Khánh hôn lên má Bùi Công Nam mấy cái an ủi, “Anh không tò mò tương lai của mình thế nào sao?”
“Không.” Bùi Công Nam lắc đầu, “Chỉ cần biết vẫn có em là được.”
Bùi Công Nam không phải là kiểu người thích ghen tuông, nhưng khi nhìn thấy Duy Khánh ở bên cạnh người khác ít nhiều sẽ cảm thấy hơi khó chịu. Tỷ như tháng trước lúc vừa quay chung kết nhìn thấy Kay Trần ôm chặt lấy Duy Khánh không rời, còn quay đầu sang trêu ghẹo mình. Thế là suốt cả hai tuần sau đó cứ mỗi lần nhìn thấy Kay đang tiến về phía mình và Duy Khánh anh sẽ theo thói quen mà giấu Duy Khánh ở sau lưng, nhất định không để cho cái tên gấu chồn kia đụng vào.
Bọn họ đùa giỡn với nhau trên giường chưa được bao lâu thì Bùi Công Nam lớn đã mở cửa bước vào, tình huống lúc này nếu ai không biết còn tưởng là ông chồng đi bắt ghen một đôi gian phu dâm phụ.
Bùi Công Nam nhỏ bây giờ mới hối hận vì sao không khóa trái cửa lại từ đầu, nhưng dù có hối hận thì cũng đã muộn. Bùi Công Nam lớn bò lên giường đẩy Bùi Công Nam nhỏ sang một bên rồi ôm lấy Duy Khánh dịu dàng hôn lên trán cậu.
Nụ hôn của người trưởng thành không vội vàng gấp gáp, song lại có thể khiến người ta đắm chìm vào mặt nước mùa xuân, Bùi Công Nam lớn hôn lên trán rồi trượt dần xuống môi Duy Khánh, lúc đi ngang qua mũi còn trêu chọc mà cắn nhẹ lên đầu mũi cậu một cái khiến cậu vui vẻ bật cười.
Bùi Công Nam nhỏ không đành lòng bị bỏ rơi, bèn nghiêng người qua ôm lấy eo Duy Khánh, cúi đầu xuống cắn lên xương quai xanh lộ ra sau lớp áo xộc xệch của cậu.
Duy Khánh chưa bao giờ cảm nhận được sự kích thích như thế này, cũng có mấy lần cậu từng nghe đồng nghiệp kể rằng chuyện tay ba tay bốn trong giới nghệ sĩ chẳng còn gì hiếm lạ, nhưng với người không thích đi phân phát tình cảm cho nhiều người khác, Duy Khánh chưa từng thử trải nghiệm kiểu tình dục khoái lạc này với ai, ngay cả trong mơ cũng chưa từng nghĩ đến.
Thế nhưng cả hai người đang ôm mình lúc này đều là Bùi Công Nam, dù trông có như thế nào đi nữa cũng vẫn là Bùi Công Nam mà mình thích. Duy Khánh bị hai người một trước một sau hôn đến mụ mị, không có tên nào chịu thua tên nào, giống như là cuộc thi ai đánh dấu được trên người Duy Khánh nhiều nhất thì sẽ trở thành người thắng cuộc.
Đầu gối của Bùi Công Nam lớn luồn vào giữa hai chân Duy Khánh, để phần thân dưới nóng bỏng của họ ma sát vào nhau qua lớp quần áo. Mà Duy Khánh cũng cảm nhận được chỗ đó của Bùi Công Nam nhỏ đang cọ vào mông mình, cậu muốn giãy giụa nhưng đã bị hai người đàn ông giữ chặt lại trên giường.
Duy Khánh như cá nằm trên thớt, Bùi Công Nam lúc bình thường cực kỳ dễ bảo, có điều tính háo thắng lại không thua bất cứ ai, cậu biết lúc này dù có chống cự thế nào cũng vô ích, nhưng cảm giác trên người có tới tận bốn bàn tay ra sức chạm vào những chỗ nhạy cảm của mình là một thứ kích thích có thể khiến cho người trải nghiệm lần đầu như cậu nổ tung não bộ.
Hai gã đàn ông tham lam hút sạch lấy không khí trong phổi khiến Duy Khánh khổ sở ho khan, “Đợi chút… em… chịu không được…”
Vậy mà cả hai tên không biết điều lại tròn xoe đôi mắt, dùng tuyệt chiêu nhìn cậu đồng thanh, “Em không thích anh à?”
Duy Khánh rất muốn đá cả đôi Bùi Công Nam ra ngoài, nhưng một Bùi Công Nam cậu đã đối phó không lại với cái trò giả vờ làm mắt cún này, huống gì bây giờ có tới tận hai Bùi Công Nam cùng làm. Bản năng nuông chiều của Duy Khánh lại trỗi dậy, ngay khi biết tim cậu đã mềm xèo xuống, bọn họ mới tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình.
Quần áo trên người Duy Khánh đã bị lột sạch sẽ không còn một mảnh vải, cả người trần trụi bị hai tên đàn ông một trước một sau hết xoa nắn lại vuốt ve. Mơn trớn dịu dàng đôi khi còn đáng sợ hơn cả mãnh liệt xâm chiếm, Duy Khánh run rẩy khi Bùi Công Nam lớn cúi đầu xuống hôn lên hai hạt đậu đỏ trên ngực cậu.
Bùi Công Nam lớn có mùi thơm nhè nhẹ rất dễ chịu, thế nhưng hành động của anh lại không giống thế, một tay anh sờ soạng lên bộ ngực trần của Duy Khánh, từng cú chạm dù rất nhẹ nhàng nhưng đều chạm vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu, khiến ngực của cậu cứ nhấp nhô lên xuống không ngừng. Cảm giác ban đầu khi Duy Khánh tiếp xúc với Bùi Công Nam lớn là sự thoải mái, ít nhất người đó sẽ không hành động xốc nổi giống như lúc bản thân còn trẻ. Có điều cậu không biết dưới mặt hồ phẳng lặng kia là sóng ngầm đang cuộn trào, từng chút từng chút nhấn chìm mình xuống.
Trái ngược lại Bùi Công Nam nhỏ mang hương nắng ấm của một ngày mùa hè tháng Tám rực rỡ, ngay khi vừa thấy Bùi Công Nam lớn buông môi của Duy Khánh ra anh đã lập tức nhào tới cắn chặt lấy không buông. Một tay anh chế trụ lên cổ Duy Khánh ép cho cậu quay về phía mình, một tay mân mê lấy cặp mông tròn trịa của cậu ra sức nắn bóp. Cảm giác phải chia sẻ người mình yêu với một người khác làm Bùi Công Nam nhỏ không thoải mái, nhưng anh chưa từng thấy Duy Khánh nhạy cảm như vậy, nhất là đôi mắt hơi loang loáng nước thật dễ khiến người ta muốn bắt nạt nhiều hơn.
Một ngón tay của Bùi Công Nam nhỏ đặt trước cửa huyệt của Duy Khánh, nhưng vì chưa chuẩn bị kỹ công tác làm ướt mà khi tiến vào khiến Duy Khánh khó chịu cắn vào môi anh một cái.
“Nhẹ thôi, đừng làm em ấy đau.” Bùi Công Nam lớn gạt tay của Bùi Công Nam nhỏ ra, mặc dù rất muốn phản bác nhưng quả thực Bùi Công Nam nhỏ cũng nhận thức được vừa rồi mình đã làm Duy Khánh khó chịu, vì vậy bèn ngậm miệng lại không dám nói thêm.
Quả nhiên không ai hiểu rõ mình hơn chính bản thân mình, thấy Bùi Công Nam nhỏ luống cuống không biết phải làm gì tiếp theo, Bùi Công Nam lớn bèn “rộng lượng” lật người Duy Khánh để cậu hoàn toàn nằm ngửa trên giường, đoạn hất đầu với Bùi Công Nam nhỏ, “Mỗi người một bên.”
Bọn họ nửa giờ trước vẫn còn đang đánh nhau giành chủ quyền, bây giờ lại trông như anh em tốt sống chết có nhau. Một người chia sẻ một bên ngực của Duy Khánh ra sức bú mút, bàn tay cũng sờ soạng lung tung hết cả lên.
Duy Khánh ngửa đầu ra rên rỉ, nước bọt tràn ra từ khóe môi thấm ướt gối, “Ưm… a… aa… đừng mà…”
Thế nhưng dù cậu có cầu xin bao nhiêu thì rơi vào trong tai bọn họ cũng đều hóa thành những tiếng rên rỉ cổ vũ cả hai người phải làm nhiều hơn, phải hành hạ, phải khiến Duy Khánh khóc đến mức nước mắt thấm ướt cả mặt thì mới thôi.
Bùi Công Nam dù là bao nhiêu tuổi vẫn khao khát Duy Khánh. Khao khát gương mặt này, khao khát thân thể này, khao khát giọng nói này, khao khát tâm hồn này. Cả hai người cùng đồng loạt hôn vào tai Duy Khánh, đồng loạt khảm chặt suy nghĩ này vào đầu cậu, “Em là của anh.”
Của một mình anh.
Bùi Công Nam lớn cậy bản thân mình có nhiều kinh nghiệm hơn, bèn đẩy chân của Duy Khánh sang hai bên giúp cậu dạo đầu. Anh vẫn còn nhớ rất kỹ đồ bôi trơn nằm ở ngăn tủ tab thứ hai, Duy Khánh thường sắp xếp mọi đồ vật gọn gàng theo thói quen, để khi cần tìm món gì đó có thể ngay lập tức sử dụng, khác hẳn với cái tính cách cẩu thả của Bùi Công Nam.
Anh đổ một ít gel ra tay rồi xoa lên mông Duy Khánh, động tác tay xoay theo hình vòng tròn, cẩn thận giúp đối phương thả lỏng.
Mà Bùi Công Nam nhỏ cũng không rảnh rỗi chút nào, anh vội vàng kéo quần xuống để lộ phần dưới đã cương cứng từ lâu, đoạn bắt lấy tay Duy Khánh đặt lên dương vật của mình, thỏ thẻ, “Giúp anh với…”
Thật là một ngày bận rộn, Duy Khánh thầm nghĩ trong đầu.
Cơ thể cậu vốn dĩ đã nhạy cảm, cả người cũng bắt đầu nóng ran lên mà hơi nghiêng về phía Bùi Công Nam nhỏ vùi mặt vào ngực anh rên hừ hừ.
Ngón tay của Bùi Công Nam lớn vuốt ve càng lúc càng nhanh, sau khi thấy Duy Khánh đã bắt đầu quen với sự va chạm thì mới chậm rãi tiến vào. Với một người dày dặn kinh nghiệm mà nói trải nghiệm tình dục cùng người mình yêu rất quan trọng, dù là lần đầu tiên quan hệ hay là lần thứ mười, lần thứ một trăm đi nữa cũng phải khiến cho đối phương cảm thấy dễ chịu, như vậy mới khiến cho người ta không bài xích chuyện tình dục với mình.
Những vệt nước bôi trơn hòa cùng dịch cơ thể chảy xuống bắp đùi khiến cơ thể của Duy Khánh càng trông khiêu gợi hơn, cậu thở hổn hển, nhưng không thể phủ nhận màn dạo đầu này khiến mình thả lỏng hơn so với lúc quan hệ bình thường rất nhiều.
“Tôi trước, cậu sau.” Bùi Công Nam lớn rất tự nhiên phân công theo lượt.
Có lẽ cũng nhận ra bản thân mình không đủ kinh nghiệm như người kia, Bùi Công Nam nhỏ đành chỉ gật đầu nghe theo, hiếm có được lúc bản thân nhượng bộ người khác như vậy, nhưng với chút khả năng non nớt cũng như lòng tự trọng to lớn của mình, Bùi Công Nam nhỏ không muốn cướp công của người khác.
Bùi Công Nam lớn hài lòng lật sấp người Duy Khánh lại, nâng mông cậu lên thật cao về phía mình, đoạn vuốt lên những sợi tóc đã thấm ướt mồ hôi trên mặt Duy Khánh, “Anh vào nhé?”
Cũng chỉ là mấy câu hỏi qua loa chiếu lệ, anh đeo bao cao su vào, rồi chậm rãi tiến vào cơ thể Duy Khánh.
Mặc dù đã được chuẩn bị kỹ càng nhưng cảm giác khi dị vật đi vào cơ thể vẫn khiến cho Duy Khánh nhịn không được mà cong người lên rên rỉ một tiếng, “Haa… em… em chịu không được…”
“Ngoan, Duy Khánh của anh giỏi nhất.” Lại là chất giọng trầm ấm mềm mại khiến Duy Khánh bị thao túng đó.
Bùi Công Nam nhỏ vội vàng tiến về phía trước ôm lấy Duy Khánh, để cả người cậu đổ vào lòng mình, hai tay Duy Khánh quàng qua cổ Bùi Công Nam nhỏ, để môi lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Phía trước là Bùi Công Nam đang hôn mình, phía sau cũng là Bùi Công Nam đang ừm… quan hệ với mình. Duy Khánh thở dốc ngay khi cảm nhận được dương vật của đối phương đã vào hết bên trong cơ thể, cả ba người bọn họ lúc này hoàn toàn không có đến lấy một chút khoảng cách. Trong căn phòng lớn, ba người đàn ông quấn lấy nhau, ngực áp lên ngực, lưng áp vào lòng, tiếng va chạm của da thịt vang lên cùng tiếng nước nhấp nhả rót vào tai khiến Duy Khánh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ban đầu chỉ là những động tác đẩy đưa nhẹ nhàng rồi dần dần tăng tốc, vẻ dịu dàng ban đầu của Bùi Công Nam lớn lúc này đã biến mất, anh tấn công như đóng cọc vào trong cơ thể đối phương khiến Duy Khánh thở hổn hển tới mức miệng không khép lại được dù chỉ một giây.
“Anh nữa…” Bùi Công Nam nhỏ ấn đầu Duy Khánh xuống dương vật đã cương cứng của mình rồi cố gắng nhét nó vào trong khoang miệng ẩm ướt của cậu.
Cả phía trước lẫn phía sau đều bị lấp đầy, Duy Khánh chống đỡ lắm mới không ngã xuống giường. Khoái cảm ép cho nước mắt trào ra thấm ướt hai má, vật trong miệng lẫn trong người càng lúc càng sưng to khiến cơ thể vốn gầy gò của cậu phải khổ sở tiếp nhận.
Duy Khánh không nhịn được mà xuất tinh lần đầu, thân thể xụi lơ ngã trên giường ra sức thở dốc. Nhưng hai người đàn ông của cậu vẫn còn chưa xong việc, chưa kịp đợi Duy Khánh hồi sức đã lật ngửa người cậu ra, sau đó thay đổi vị trí tiếp tục cơn hoan lạc. Lỗ mật vừa được trải qua cảm giác kích thích, lúc này lại phải tiếp nhận một dương vật khác tiến vào, cảm giác nóng bỏng và mềm mại bao trùm lấy khiến Bùi Công Nam nhỏ rên khẽ một tiếng.
“Nhìn này.” Bùi Công Nam nhỏ kéo chân Duy Khánh lên thật cao, để lộ chỗ mà cả hai người giao hợp, “Lần đầu tiên anh có thể vào hết mà dễ như vậy đó.”
“Thôi đi Nam!” Duy Khánh thi thoảng rất không thích cái tính cách khoe mẽ của người kia, nhất là khi phát huy không đúng nơi đúng chỗ.
Thế nhưng nhận thức được điều gì đó, ngay lập tức Duy Khánh vùng vẫy, “Anh không đeo bao?”
Bùi Công Nam nhỏ cũng giật mình, bèn đưa đẩy vài cái, “Anh… quên.”
“Không được, ra ngay đi!”
Bùi Công Nam nhỏ cảm thấy vô cùng ấm ức, bèn cúi xuống ôm lấy cậu, “Không, anh muốn đánh dấu em cả trong lẫn ngoài, muốn tất cả của em là của anh.”
Duy Khánh bất lực nhìn Bùi Công Nam lớn cầu cứu, ít nhất người lớn tuổi hiểu vấn đề sẽ dễ dàng khuyên nhủ người trẻ xốc nổi hơn. Vậy mà Bùi Công Nam lớn chỉ nhún vai một cái, đoạn lột bao cao su ra, dùng dương vật trần trụi cọ vào mà Duy Khánh, “Anh cũng muốn.”
Chẳng biết bọn họ đã quan hệ được bao lâu, bên ngoài trời cũng dần dần chuyển sáng, một tia sáng xanh len lỏi tràn vào phòng, rơi trên cơ thể không chỗ nào là không có những vết đánh dấu xanh tím của Duy Khánh. Phía bên dưới tinh dịch ồ ạt tràn ra ngoài, thấm ướt cả ga giường, đầu óc Duy Khánh trống rỗng, cậu cũng chẳng buồn mắng mỏ hai gã đàn ông tồi tệ này, mà đúng hơn là không còn sức lực để giận dỗi.
Bùi Công Nam nhỏ lúc này đã ngủ say, tay chân vắt qua người Duy Khánh, kể cả lúc ngủ vẫn thích kiểm soát người ta như vậy quả thực rất khiến Duy Khánh cảm thấy phiền lòng.
Thế nhưng Bùi Công Nam lớn lại cẩn thận lau người cho cậu, sau khi dọn dẹp xong mới nằm sang bên cạnh nghiêng đầu nhìn Duy Khánh, “Anh sắp phải đi rồi.”
“Anh rất nhớ em.”
Duy Khánh không hiểu vì sao ánh mắt của Bùi Công Nam nhìn mình lại mê man tới vậy, câu nghiêng đầu hỏi ngược lại đối phương, “Không phải anh cũng có Duy Khánh của mình rồi sao?”
“A đúng vậy.” Bùi Công Nam gật đầu, vuốt lên mái tóc mềm mại của cậu, “Lúc nào Duy Khánh cũng là của anh.”
Cảm xúc quả thực rất khó để che giấu, đôi mắt Bùi Công Nam lúc này hơi sáng lên phủ một tầng nước, anh dùng ngón tay miết lên từng đường vân trên da thịt của Duy Khánh, giống như muốn ghi nhớ hơi ấm này thật kỹ.
“Nam.” Duy Khánh nghiêng đầu để cả gò má của cậu rơi vào lòng bàn tay anh, “Em không biết tương lai có chuyện gì xảy ra, nhưng em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”
“Anh đừng khóc…” Duy Khánh rất sợ khi nhìn thấy Bùi Công Nam khóc, cậu đưa tay lên xoa nhẹ vào chiếc cằm hơi lún phún chút râu của đối phương.
Khi Duy Khánh thức dậy thì Bùi Công Nam lớn đã biến mất, nếu như không phải có cơ thể đau nhức nhắc nhở có lẽ cậu vẫn còn nghĩ tất cả chỉ là một cơn mơ. Người kia biến mất không một tiếng động, nhẹ nhàng như khi xuất hiện trong căn nhà của cả hai. Bùi Công Nam nhỏ lúc này cũng dụi mắt vươn vai tỉnh dậy, nhìn quanh không thấy cái người có gương mặt giống mình kia đâu mới yên tâm ôm lấy Duy Khánh dụi vài cái.
“Của anh.”
“Ấu trĩ.” Duy Khánh chỉ cười rồi lặp lại mấy lời mà Bùi Công Nam lớn từng nói.