Actions

Work Header

Rating:
Archive Warning:
Category:
Fandom:
Relationship:
Characters:
Additional Tags:
Language:
Tiếng Việt
Stats:
Published:
2024-09-02
Words:
2,050
Chapters:
1/1
Comments:
10
Kudos:
14
Hits:
190

Für Elise

Summary:

Chuyện kể rằng Beethoven đã viết bản nhạc này cho người ông yêu.

Notes:

(See the end of the work for notes.)

Work Text:

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, đối với một người đã ở Makochi ngót 5 năm như Suo thì là vậy.

Cậu xoa hai tay vào nhau, xuýt xoa dưới tiết trời còn chưa có tuyết.

“Lạnh quá đi~”

“Làm bộ làm tịch.”

Cậu trai với mái tóc hai màu tiến tới, chóp mũi còn hơi đỏ do ăn mặc mỏng manh, phả ra một làn khói trắng.

“Sakura-kun tới sớm ghê ha.”

Câu này không phải châm chọc vì phải gần 30 phút nữa mới tới giờ hẹn của cả hai.

Sakura liếc nhìn Suo, người đang vùi đầu trong một cái khăn quàng cổ lớn màu rượu vang, gật đầu thay câu trả lời. Cảm nhận được ánh nhìn của cậu bạn Suo mỉm cười chỉ tay lên một góc của chiếc khăn nói:

“Sakura-kun xem này.” – Ánh mắt cậu trai dời đi theo hướng tay Suo chỉ – “Tớ đã thêu tên cậu lên đấy.”

Cái tên “Haruka” được cẩn thận thêu lên bằng chỉ vàng, đường chỉ còn hơi xiêu vẹo nhưng nhìn sơ qua thì vẫn rất thuận mắt.

“Tên tao là Sakura Haruka mà?” – Sakura thắc mắc nhưng đổi lại chỉ là nụ cười đầy ấn ý của người đối diện,

“Ể~ nhưng mà tớ lười lắm, hay Sakura-kun cũng chỉ thêu mỗi Hayato lên khăn quàng cổ thôi nhé. Vậy coi như hòa rồi.”

Sakura thở dài, không thèm nói chuyện với người này nữa mà đi thẳng một đường, Suo cười cười lẽo đẽo theo sau cậu bạn.

“Chúng ta đi đâu đây Sakura-kun? Tới quán Potus hả?”

“Ừ. Sau đấy thì ra biển, đi từ sáng thì chắc vẫn kịp chuyến cuối đấy.”

“Ôi chao, Sakura-kun chu đáo thật đó nha!”

Suo cảm thán nhưng lại giống như đang trêu chọc cậu bạn hơn.

Cả hai dừng trước cửa quán Potus, Sakura hơi sững lại một chút, giống như chần chừ, đắn đo chuyện gì. Suo nhìn thấy cậu như vậy, lặng lẽ đặt tay lên lưng cậu tỏ ý trấn an.

Sakura quay lại nhìn cậu bạn, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

Cậu lắc đầu, đẩy cửa bước vào.

Có lẽ do còn sớm nên quán vắng khách, Kotoha vẫn đang bận lau dọn cốc chén thấy hai người liền niềm nở.

“Hai vị thủ lĩnh hôm nay tới sớm quá nhỉ? Như mọi khi nhé?”

“Ừ.” – Sakura gật đầu, ngồi vào chỗ mọi khi vẫn hay ngồi bên cạnh là Suo.

“Nirei không đi cùng với hai cậu à?” – Kotoha thắc mắc khi thấy bên tay phải của Sakura không có ai.

“Cậu ấy có việc bận mất rồi, hình như là đi nộp bản thảo.”

“Ồ, Nirei có vẻ quyết tâm nhỉ.”

“Cậu ấy có năng khiếu mà.”

Suo cười, nhận tách cà phê từ tay của Kotoha.

Nghĩ lại thì nếu Sakura tốt nghiệp chắc sẽ có thể trở thành cảnh sát hoặc vào quân đội, hoặc ở lại Makochi kinh doanh cũng không tồi. Dù là con đường nào Suo cũng sẽ ủng hộ.

Cậu chàng quay sang nhìn Sakura, vừa hay người nọ cũng quay sang phía cậu. Hai người nhìn nhau, im lặng một hồi lâu.

Makochi cách khá xa biển, lại không có tàu cao tốc nên Suo và Sakura chỉ có thể đi xe buýt, nhanh cũng phải mất nửa ngày. Hai người đã lỡ mất chuyến đầu tiên do Suo kì kèo đòi mua cho Sakura một đôi găng tay, giờ phải chờ thêm hai tiếng nữa mới có chuyến tiếp theo.

Sakura thở dài, dựa đầu vào biển quảng cáo phía sau.

“Tao đã nói là đi nhanh lên rồi mà! Mày kì kèo làm gì lắm!?”

“Lỗi tớ lỗi tớ, bù lại cho Sakura-kun một nụ hôn nhé?”

Suo – người không hề có chút hối lỗi nào – bắt đầu trêu chọc.

“M-Mày!! Im đê!!!”

Cậu trai với mái tóc hai màu và gương mặt đỏ chót đầy ngại ngùng bắt đầu xù lông, đứng dậy muốn đánh người mà bị người ta né được, lại còn bị người ta trêu chọc thêm khiến cậu càng đỏ mặt mà luống cuống tay chân.

Suo bật cười, đỡ lấy Sakura đang lao tới rồi ấn cậu nhóc xuống ghế, bản thân cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh.

“Sakura-kun định hiến tạng hả?”

Trước câu hỏi bất ngờ của cậu bạn, Sakura hơi ngớ người mất một lúc mới trả lời.

“Ừ, ít nhất thì tao muốn bản thân khi chết cũng có giá trị một tí.”

Suo im lặng một lúc mới nói tiếp.

“Có thể làm tro cốt thành nhẫn đấy.”

“Không.” – Sakura trả lời, gần như ngay lập tức – “Tao không thích, xui xẻo lắm.”

“…Vậy à.”

Xui xẻo à, về lí thì đúng là như vậy, trừ khi người nhận được mang theo ý nặng tình sâu thì còn lại đều là xui xẻo. Nhưng nghĩ theo một hướng khác thì có lẽ, nếu thực sự làm như vậy thì Sakura cũng sẽ không tặng cho cậu.

Suo lặng lẽ thở dài lại nghe Sakura nói tiếp.

“Vả lại, tao không muốn làm vật sở hữu của ai cả.”

Cậu ngây ngốc, suy xét kĩ lại thì đúng là cậu không nghĩ tới chuyện này.

Nhưng quả thực, Sakura không phải vật sở hữu của ai cả, kể cả cậu.

Suo cười, ngả người ra sau nửa đùa nửa thật nói.

“Sakura-kun biết không, tự sát thì không hiến tạng được đâu đấy.”

“…!?”

“Haha, tớ đùa thôi, nếu thu hồi xác kịp thời thì vẫn được.”

Lúc này biểu cảm của Sakura mới giãn ra một chút, cũng lúc này Suo mới để ý tới chóp mũi hơi đỏ và đôi môi trắng bệch của cậu trai. Cậu đưa tay chạm lên gò má người nọ, nhẹ nhàng áp sát khuôn mặt của bản thân lại gần. Trán hai người đụng vào nhau, hơi ấm từ Suo truyền sang Sakura khiến cậu nhóc khẽ rùng mình. Suo nhẹ nhàng cúi xuống, chóp mũi cậu chạm vào chóp mũi còn hơi đỏ của Sakura, dường như cảm nhận được từng nhịp thở của cậu bạn. Khi môi sắp chạm môi thì tiếng xe buýt đã cắt ngang, Suo khẽ tặc lưỡi, trong lòng không khỏi cảm thán Sớm không tới muộn không tới, lại tới đúng lúc này, rất không tình nguyện rời khỏi Sakura.

Cả hai lên xe, do đang là đầu đông nên xe cũng chẳng có mấy người, chỉ có cậu, Sakura và một bà lão ngồi hàng ghế cuối.

Sakura đi trước, chọn ngồi ở hàng ghế thứ 3 bên cửa ra vào, Suo theo sau cậu, ngồi bên ngoài.

“Sakura-kun có nhớ lần đi biển hồi năm nhất không?” – Cậu hỏi, lại giống như gợi chuyện để cho cậu bạn không ngủ quên hơn.

“Nhớ, lúc đấy thằng Sugishita bị nhầm làm ma nữ tóc dài. Giờ nghĩ lại tao vẫn cười đau cả bụng.”

Khóe môi Sakura khẽ cong lên một nụ cười tinh nghịch, mơ hồ còn có thể nhìn thấy răng nanh của cậu.

“Mà lúc đấy mày không chịu cởi đồ nhỉ? Bộ mày xăm kín nửa thân trên hay gì?”

Lần này thì tới Suo phải bật cười, cậu chưa bao giờ nghĩ vì chuyện đó mà Sakura lại đoán cậu xăm nửa thân trên. Bỗng chợt nụ cười của cậu tắt ngúm khi nghĩ tới một người cũng xăm kín nửa thân trên mà họ gặp hồi năm nhất. Suo lại bắt đầu chọc ghẹo.

“Chà~Sakura-kun muốn coi không? Tớ có thể cho cậu coi cả ác linh bên mặt phải nữa đó!”

Mặc dù là đùa cợt nhưng vào tai một người đơn thuần như Sakura thì lại mang một ý nghĩa khác. Cậu nhóc ngây ngốc một lúc, rồi khẽ rũ mắt.

“Bỏ đi. Tao không muốn.”

Suo có chút bất ngờ, quay đi. Không khí bỗng chốc rơi vào trầm mặc.

Không khí ấy cứ tiếp tục tới khi xe buýt dừng ở trạm kế tiếp, bà lão ngồi hàng ghế cuối từ tốn bước xuống xe, trước khi xuống lại dừng bên cạnh Suo một lúc, giọng nói khàn khàn “Nhóc sẽ không hối hận chứ…?”

Suo đoán có lẽ bà lão ấy cũng giống mình, vì người ngoài nhìn vào sẽ chẳng thể biết được dự định của hai người, trừ khi là người từng trải. Song, cậu cũng không quá để tâm, cậu vốn dĩ vẫn luôn hối hận, hỏi vậy có chút thừa thãi.

Tới biển mất nửa ngày đường, ra tới nơi thì mặt trời đã sắp lặn rồi. Khi này Sakura mới để ý tới máy ảnh mà Suo mang theo.

“Cái này để chụp ảnh đó!”

“Mày giải thích như không vậy.”

Suo cười hề hề, bảo Sakura đứng ra trước biển để cậu chụp một tấm nhưng bị cậu bạn từ chối. Cậu trai liền giở giọng ủy khuất mà làm nũng với Sakura.

“Tớ đã tốn công mua máy ảnh cho dịp này mà…Sakura-kun không thể để tớ chụp một tấm sao? Nếu không chụp thì cái máy ảnh này cả đời cũng không thể được dùng đâu đó…Phí biết bao…Tớ chỉ muốn chứng minh rằng Sakura-kun từng ở đây thôi mà.”

Dưới sự năn nỉ, khóc lóc của Suo Sakura cũng đành thỏa hiệp, Nhưng chỉ một bức! Một bức thôi đấy! cậu nhóc đã nói như vậy.

Suo cười, bảo Sakura cứ tự nhiên đi chứ Sakura-kun tạo dáng chẳng đẹp gì cả!  khiến cậu bạn tức điên.

Bỗng chợt tiếng chim vỗ cánh thu hút sự chú ý của hai người, có vẻ là chim di trú bị lạc đàn, nó sắp chết rồi. Sakura nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cố gắng tìm kiếm hình bóng của nó, nhưng không tìm được nên thành thử ra lại ngây ngốc đứng đó.

Tách!

Tiếng máy ảnh vang lên. Sakura quay người lại nhìn Suo, người cũng đang nhìn cậu.

Cậu tiến lại, tỏ ý muốn xem thử ảnh mà cậu bạn chụp, Suo cũng không từ chối. Cả hai tìm một nơi có thể ngồi, mở ảnh ra xem.

Chỉ có duy nhất một bức là Sakura đứng trước mặt biển, trời lộng gió nên tóc cậu hơi rối, áo cũng bị gió thổi hơi phồng lên. Ảnh hơi nhòe, lại do đứng ngược nắng nên gần như không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu nhóc.

Tuy vậy nhưng cả hai lại không có vẻ gì là buồn cả, chỉ nhìn nhau rồi cười.

“Tuyết rơi rồi.” – Suo nói, đưa tay muốn hứng tuyết nhưng tuyết vừa chạm tới tay cậu đã tan – “Sakura-kun biết không, nếu ước dưới tuyết đầu mùa thì điều ước có thể thành hiện thực đó.”

Cậu nhóc tóc hai màu thoáng bất ngờ, rồi suy nghĩ.

“Vậy tao nên ước gì? Ước mày nhanh chóng kết hôn, sinh con hay ước mày chức cao vọng trọng, tiền tài như nước?”

“Ể~Sakura-kun giỏi văn ghê ta” – Suo bông đùa, cởi khăn quàng cổ của bản thân quàng cho người trước mắt – “Để tớ làm mẫu trước cho cậu nhé.”

“Ước cũng cần làm mẫu à?”

“Với Sakura-kun thì cần.” – Cậu chàng quấn khăn chặt hơn một chút, đôi mắt màu rượu vang đỏ hơi rũ xuống – “Biển mùa này lạnh lắm.”

Nói rồi, Suo bỏ tay ra khỏi khăn quàng, đứng trước mặt Sakura, nở một nụ cười chua chát.

“Tớ ước Haruka chưa từng tồn tại.”

Đôi mắt của Sakura khẽ động, nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cậu vùi đầu vào khăn quàng cổ, nhẹ nhàng.

“Vậy tao ước tao và mày chưa từng gặp nhau.”

***

Suo đứng trước bến xe buýt, đợi chuyến cuối cùng. Xe buýt cập bến cũng là lúc cậu gọi điện cho cảnh sát.

“Bờ biển Makochi, Sakura Haruka 18 tuổi, học sinh năm ba Fuurin, tự sát. Dự đoán xác cách bờ biển 3 tới 5 mét, nạn nhân có đăng kí hiến tạng xin hãy nhanh chóng tới thu hồi và bảo quản xác chết. Xin hãy vận chuyển nhẹ nhàng. Cậu ấy vẫn còn giá trị nghiên cứu, cảm ơn.”

Notes:

Kịch bản lót tích, tác giả so ry