Chapter Text
Vài ngày trôi qua, sáng Thứ Hai một lần nữa gõ cửa, Harry Floo trở lại lò sưởi chật hẹp trong ngôi nhà giản dị của bác Hagrid. Sẽ là dối lòng nếu anh bảo rằng mình không cảm thấy có phần bất lực. Anh không biết mình phải làm gì tiếp theo. Làm sao anh liên hệ được với Draco lần nữa? Có phải em ấy đang bị cầm tù ở đâu đó? Harry có thể nói hoặc làm gì đây để giúp em chống chọi lại ách khống chế đang đè nặng trên cổ em?
Có một con cú đang đậu bên ngoài cửa sổ của Hagrid chờ đợi Harry trở lại, nó trông rất cáu kỉnh. Có vẻ như con chim đã phải lượn qua lượn lại khu vực này suốt cả cuối tuần, bởi không ai có thể gửi thư cú cho Harry đến Quảng trường Grimmauld. Harry mở cửa sổ, con cú lập tức lao vào trong. Đó là một con cú lợn lưng trắng to lớn và xinh đẹp, mang theo một bức thư trông khá bình thường. Ban đầu Harry đoán rằng đó là thư rác — một mẩu tin đăng ký cho tờ tạp chí nào đó mà Harry không đọc hay một phiếu giảm giá cho dịch vụ mà Harry không cần, cho nên anh có phần ngạc nhiên khi thấy chỉ có một dòng chữ duy nhất được viết cẩu thả trên tấm giấy da.
Nếu cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra với người yêu của cậu, hãy đến gặp tôi tại Lều Hét vào lúc nửa đêm ngày Thứ Năm.
Bức thư không được ký tên hay đề địa chỉ. Danh sách những người biết về chuyện giữa anh và Draco rất ngắn, nếu không tính đến mấy bức chân dung hay rình trộm tại Thái ấp lẫn Quảng trường Grimmauld. Hay phải chăng lá thư này không phải dành cho anh? Harry đứng yên suốt vài phút để đọc đi đọc lại thông điệp. Đây là lời đe doạ? Hay là một sự mách nước thiện ý? Thật khó để dự đoán thông qua giọng điệu của bức thư. Dẫu vậy, Harry biết chắc rằng anh sẽ không ngồi yên và để cơ hội được biết thêm này trôi qua.
Nhưng thật không may, anh còn phải chờ thêm nửa tuần nữa; và vì lẽ ấy, thời gian dường như chững lại. Từng phút từng giây đều lần lữa. Các kim đồng hồ dường như cố tình không di chuyển giữa các lớp học. Vào ban đêm, Harry lại tìm đến lán cắm trại với hy vọng rằng Draco sẽ xuất hiện ở đó, nhưng hiển nhiên, chẳng có dấu vết gì của cậu.
Khi Thứ Tư cuối cùng cũng đến, Harry hoàn toàn không e dè. Anh đã vũ trang và chờ đợi. Đêm sâu hun hút, anh mặc một bộ quần áo tối màu và khoác lên người tấm Áo khoác Tàng hình. Anh là kẻ săn mồi xuất chúng. Anh là một gã đàn ông không còn gì để mất và chất chứa ghét hận trong tim. Vả chăng, Lều Hét chính là lãnh thổ của anh, ngay cả trong màn đêm đen như mực, Harry không mảy may hoảng loạn.
Trước khi Hagrid rời đi, bác đã chỉ cho Harry cách để cắt tỉa cây Liễu Roi và bón dịch dinh dưỡng cho rễ. Giờ đây, mỗi lần Harry lại gần cái cây, nó sẽ phấn khích nhảy múa và âu yêm anh bằng những cành dài. Nó dường như cảm nhận được anh định đi đâu vào đêm đó, và như một nàng trinh nữ háo hức, nó lập tức rẽ những nhành leo đang nảy chồi để Harry có thể đi vào trong lối đi bí mật bên dưới.
Không có một âm thanh nào khác trên đường ngoại trừ tiếng bước chân của chính anh; khi rảo bước dọc theo hành lang quanh co, Harry nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng mà anh đã chứng kiến tại điểm cuối đường hầm này trong lần cuối mà anh đến đây — cảnh Voldemort sát hại dã man Severus Snape. Một ý nghĩ vẩn vơ mà đáng sợ hiện lên trong đầu Harry. Liệu những tầng nhà đổ nát này sẽ lại một lần nữa thấm máu người vào đêm nay?
Harry biết chính xác cầu thang sẽ kêu cót két ở đâu và anh tránh những bậc đó, để cho từng bước anh tiếp cận đều lặng lẽ và chết người như một tay sát thủ. Kẻ liên lạc quả thật đang chờ anh ở bên trong — dáng dấp một gã đàn ông cao to lực lưỡng ẩn sau chiếc áo khoác du hành dày. Harry không sợ hãi mà tiến lại gần gã ta, cả người vẫn ẩn sau tấm áo tàng hình. Anh có thể thấy rõ gương mặt của gã đàn ông bên dưới lớp áo nhờ vào ánh trăng yếu ớt chiếu qua các khe nứt của bức tường.
Đó là Cormac McLaggen.
Người đàn ông, vốn không hề cảnh giác, bị đánh ngã xuống đất bằng một câu chú không lời của Harry. Hắn ta kêu lên một tiếng ngạc nhiên và bất lực. Harry quỳ xuống bên cạnh và ấn cả cánh tay lên cổ hắn ta, tay thuận cầm lấy đũa phép chĩa vào mặt hắn. Bởi chuyển động đột ngột, Tấm áo Tàng hình trượt khỏi người anh.
“Mày thật cả gan khi dám xuất hiện trước mặt tao lần nữa, mày không thấy thế hả, McLaggen?” Harry gằn giọng.
“Chờ đã, Potter! Chờ đã! Cậu phải nghe tôi nói,” gã đàn ông còn lại vừa nói vừa thở hổn hển.
“Mày thật ngu xuẩn khi đến đây tối nay và thừa nhận rằng mày đã ra tay với Draco,” Harry nói, nghiêng người về phía hắn ta. “Mày không được phép rời khỏi đây cho đến khi mày thú nhận tất cả, và tao thề với mày, McLaggen, rằng tao sẽ không nương tay đâu,” Harry nói tiếp.
“Tôi đã bất tỉnh suốt bốn ngày sau câu chú Không Thể Tha Thứ đó, Potter,” McLaggen thở phì phò, “Tôi chưa hề nói cho ai biết rằng cậu đã ếm lời nguyền đó. Thực ra, tôi đã cố hết sức để người ta không chú ý đến cậu—”
“Mày đang chờ tao cảm ơn à?” Harry lạnh lùng nạt lại, “Tội ác của mày cũng chẳng hơn gì so với tao. Nói cho tao biết mày đã làm gì Draco trước khi kiên nhẫn của tao cạn kiệt. Có phải em ấy đã bị ếm Lời nguyền Độc đoán?”
“Để tôi dậy… rồi tôi sẽ nói cho cậu những gì tôi biết,” McLaggen nghẹn giọng dưới cánh tay Harry. Harry miễn cưỡng tránh qua một bên và cho phép tên kia đứng dậy, nhưng anh vẫn không thôi chĩa đũa phép về phía hắn.
“Vậy ra chuyện là thật à? Cậu và Draco Malfoy?” McLaggen vừa nói vừa xoa xoa cổ và vuốt phẳng tấm áo chùng. Trông hắn ta có phần sửng sốt và phản cảm, như thể sau tất cả mọi chứng cứ chỉ ra Harry và Draco là người yêu, hắn vẫn không cách nào chấp nhận sự thật. Harry không cảm thấy cần phải thanh minh gì với hắn. Anh không việc gì phải xin lỗi. “Merlin, thực tế còn kỳ lạ hơn cả hư cấu,” Cormac làu bàu sau khi thấy Harry vẫn im lặng. “Bình tĩnh nào, Potter. Tôi không hứng thú gì với chàng trai của cậu. Cuộc hôn nhân này chỉ là tấm bình phong để bác của tôi có thể giữ cho Malfoy ở gần mình. Bác ấy nghĩ rằng Malfoy là một phần trong một dự án nghiên cứu chưa hoàn thành của Augustus Rookwood và Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.”
“Cái gì?” Harry hỏi, những lời này khiến anh bất ngờ. Cuộc thẩm vấn này đã chuyển sang một hướng không ngờ đến, “Mày vừa nói gì?”
Có lẽ là do giọng điệu thay đổi đột ngột của Harry, gã đàn ông kia bỗng có chút ngập ngừng.
“Tôi… phải nói rõ là tôi không muốn liên quan chút nào về việc này. Tôi bị ép buộc, được chứ? Tôi luôn biết rằng bác của tôi, Tiberius, rất thân thiết với Rookwood, nhưng tôi ngỡ rằng tình bạn giữa họ đã chấm dứt khi Rookwood bị vạch trần là thuộc hạ của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Tôi không hề biết gì về nghiên cứu ấy cho đến tận gần đây, và tôi cũng chưa bao giờ biết được bác của tôi dính líu sâu xa như thế nào.”
Harry chỉ mới giả định rằng gia đình McLaggen chỉ hứng thú với nhà Malfoy vì những lợi ích của cuộc hôn nhân. Anh chưa bao giờ cân nhắc đến khả năng rằng họ còn nhắm đến cả nghiên cứu của Rookwood. Cái tên Tiberius này là ai? Mọi thứ bỗng nhiên trở nên nguy hiểm hơn gấp ngàn lần.
“Nghe này, Potter, tôi ghét phải báo tin này cho cậu, nhưng cậu cần phải biết là Malfoy…” hắn ta ngừng lại, có lẽ đang lựa lời. “Đó không phải một đứa trẻ bình thường.” Trong giọng hắn có phần… tội lỗi. Phải mất một lúc Harry mới hiểu ra vì sao. Hiển nhiên, tên này tưởng rằng Draco đã dối gạt Harry và đang cố đổ vỏ cho anh hoặc điều gì tương tự.
Harry phải nhắm nghiền mắt lại và hít một hơi để ngăn bản thân đánh cái tên ngốc trước mặt mình. Cormac biết về phương cách hắc ám mà bào thai đã thành hình, nhưng hắn ta không đoán được rằng Harry cũng có liên quan.
“Tao biết mọi điều về đứa trẻ, và tao có thể xác nhận chắc chắn đó là con của tao,” Harry xẵng giọng. Lời này khiến tên còn lại bối rối, nhưng Harry không quan tâm. Có một câu hỏi cực kỳ đáng lo ngại trong đầu Harry lúc này. “Bác của mày muốn gì với nghiên cứu của Rookwood? Lão ta muốn làm gì với Draco và con của tao, McLaggen?” Harry chất vấn, “Lão ta có cấu kết với Voldemort?” Cormac nghe vậy thì có hơi băn khoăn và do dự, nhưng rồi vẫn trả lời.
“Không. Tôi không nghĩ thế. Bác của tôi… là một Pháo lép, Potter — không phải là loại người mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ hứng thú, được chứ? Chuyện bác của tôi khiếm khuyết phép thuật là bí mật mà gia tình tôi đã bảo vệ hết sức cẩn thận. Ngay từ khi còn trẻ, Bác Tiberius đã ám ảnh với việc tìm cách đánh thức phép thuật của mình. Khi mới gặp Rookwood, bác ấy đã rất quan tâm đến công việc mà lão ta làm bởi vì bác ấy tin rằng chuyện này có thể giúp được mình.”
“Giúp thế nào?”
“Tôi đã nói với cậu rồi, chúng rất hắc ám! Bác tôi chưa bao giờ chia sẻ cặn kẽ cho tôi biết và nói thật thì, tôi cũng không quan tâm lắm,” Cormac trả lời, ngượng ngập và cuống quýt.
Dù vậy, Harry có thể đoán được phần còn lại. Anh có thể tự rút ra đáp án cuối cùng cho riêng mình. Hiển nhiên, Voldemort hứng thú với nghiên cứu của Rookwood bởi nó có thể cung cấp một vật chứa cho linh hồn đã rách nát của hắn — một con đường khác dẫn đến sự bất tử. Có lẽ cái tên Tiberius này cũng đang tìm cách có được một cơ thể mới — một cơ thể có phép thuật. Thế nhưng, Harry không khỏi băn khoăn, trong cả hai trường hợp, chuyện gì sẽ xảy ra với linh hồn vốn đã ngụ sẵn trong hình hài đứa trẻ được sinh ra? Bởi vì rõ rành rành, chính bản thân đứa trẻ cũng có linh hồn riêng của nó. Các ghi chép của Rookwood chẳng hề đề cập gì đến việc này, nhưng hiển nhiên, Rookwood chưa bao giờ tiến được xa đến vậy.
Harry không thật muốn nghĩ về điều đó, cho nên anh quay lại với sự vụ ban đầu.
“Làm sao các người khống chế được Draco? Tại sao em ấy không nhớ gì về tao?”
“Nó được gọi là ‘Mề đay Trung thành’,” McLaggen giải thích, trông nhẹ nhõm vì được đổi chủ đề, “Nó làm thay đổi tâm trí để buộc người ta phải trung thành với người giữ chìa khóa, nhưng nó làm thế theo một cách rất kín đáo mà không làm xáo trộn tính cách vốn có. Có lẽ cậu ta không nhớ được cậu là bởi vì chiếc mề đay cho rằng để trung thành với bác của tôi, Draco cần phải quên đi mối quan hệ với cậu. Tôi… Tôi ngờ rằng Bác Tiberius đã sử dụng những chiếc mề đay này suốt nhiều năm lên những người quan trọng trong Bộ, kể cả cha của tôi nữa, nhưng tôi không có bằng chứng.”
“Làm sao tao biết mày không đeo thứ đó?” Harry ngờ vực hỏi.
“Cậu không biết được đâu, dù vậy thì, nếu tôi mà có đeo nó thì tôi đã không ở đây. Tôi đoán rằng bác của tôi cho rằng ông ấy có thể khống chế tôi mà không cần đến nó,” McLaggen thừa nhận.
“Nó có thể được tháo ra không?”
“Không được, trừ khi có chìa khóa,” McLaggen trả lời, “Dù vậy thì, phép thuật trên nó sẽ hao mòn theo thời gian.”
“Thời gian bao lâu?” Harry rít lên.
“Một năm, tầm đó.”
“Tao không thể chờ lâu đến thế,” Harry đáp, vừa giận dữ vừa bất cần, “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tao tố cáo việc này đến các Thần Sáng?”
“Vô ích. Bác của tôi đã mua chuộc được Ban Thần Sáng. Và cả báo chí. Cả Hội đồng Phù thủy nữa. Cậu nghĩ vì sao tôi lại đến đây gặp cậu thay vì ở Bộ?” McLaggen đáp. Harry phát ra một tiếng rủa bực bội, buộc phải chấp nhận sự thật này. Cố gắng vạch trần những thủ đoạn bẩn thỉu của gia đình McLaggen vào bây giờ có lẽ cũng hiệu quả tương đương với lúc anh cố cảnh báo rằng Voldemort đã trở lại sau Năm Tư.
“Sao mày lại ở đây, McLaggen?” Harry quay về phía hắn, cảm thấy như McLaggen chẳng đưa cho mình đầu mối nào giá trị, “Vì lòng thông cảm? Hay lương tâm cắn rứt?”
“Tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ điên rồ rằng cậu có thể giúp được tôi.”
Tại sao mọi người lại luôn nghĩ rằng Harry có mọi đáp án cho vấn đề của họ nhỉ? Mà chính Draco cũng từng đề nghị anh giúp đỡ, phải không? Chuyện đó đã khởi đầu cho mọi thứ về sau. Mà Cormac kỳ vọng điều gì ở anh chứ? Hay là hắn muốn Harry phải xông vào cổng trước nhà hắn, tuyên bố rằng anh đến đây để chống lại cái ác, rồi xử tử ông bác già của hắn nhân danh công lý?
“Mày cần tao giúp mày á? Ông bác của mày là một tên Pháo lép, không đúng hả? Hạ gục một Pháo lép thì khó khăn cỡ nào chứ? Mày thiến rồi hay gì, McLaggen.”
“Cậu không biết bác ấy quyền lực cỡ nào đâu, Potter. Có thể bác ấy không có phép thuật, nhưng bác ấy có hàng ngàn vật phẩm phép thuật trong tay mình. Bác ấy có nhiều loại vũ khí, từ phép thuật cho đến muggle, mà bác ấy luôn mang theo bên người. Bác ấy còn có cả Bộ Phép thuật sau lưng. Đừng nói chuyện giết chóc, bác ấy có thể hủy hoại cuộc sống của người khác chỉ bằng một nét bút lông ngỗng. Bên cạnh đó thì, tôi… bác tôi đối với tôi như một người cha vậy. Tôi không thể… giết bác ấy,” gã trai kia đáp, trông có vẻ kinh hoàng.
“Thế mày nghĩ chuyện sẽ kết thúc thế nào hả?” Harry nạt, “Chính miệng mày vừa nói rằng không có cách nào dùng luật pháp để trừng trị lão.”
“Có thể! Nếu có sự can thiệp từ những người phù hợp, nếu mấy chiếc mề đay ấy được tháo dỡ.”
Harry bực tức thở hắt ra một hơi rồi xoa tay lên mặt. Tại sao những kẻ khác lúc nào cũng vô dụng và yếu ớt như thế?
“Đây là những gì chúng ta sẽ làm, McLaggen,” Harry nói với hắn, “Tao sẽ tìm cách đưa Draco ra khỏi chốn giam cầm—”
“Cậu ta không bị giam cầm. Cậu ta gần như luôn ở nhà mình, nhưng bị người theo dõi. Có lẽ cậu không hiểu, Potter, nhưng bởi vì chiếc mề đay ấy, cậu ta sẽ không muốn được giải cứu. Có khi cậu ta còn kháng cự cậu nữa kìa.”
“Nếu mày chưa nhận ra, thì tao sắp hết thời gian rồi!” Harry cáu kỉnh quát. Hiển nhiên, Cormac chớ hề quan tâm đến Draco và đứa trẻ trong bụng, nhưng đó là mối quan tâm số một của Harry. “Tao sẽ tìm cách khác để xử lý chiếc mề đay nếu tình hình bắt buộc. Nhưng tao sẽ không phí thời gian đi tìm mấy chiếc chìa khóa. Đó sẽ là việc của mày và nếu mày tìm được càng sớm thì sẽ càng tốt hơn cho những người đang đeo nó, hiểu không?”
“Tôi đã biết nơi bác ấy cất giữ đám chìa khóa, nhưng đó không phải là nơi tôi có thể đột nhập dễ dàng. Bác ấy có cả một pháo đài bên dưới nhà máy mà ngay cả tôi cũng không được vào trong. Nó có một loại từ trường xung quanh vô hiệu hóa toàn bộ ma thuật. Tôi không biết nó hoạt động thế nào nhưng nó có thể khiến cho một cây đũa phép trở nên hoàn toàn vô dụng.”
Điều này nghe thật xa vời với Harry, và đó là vấn đề anh có thể giải quyết sau này. Anh lục lọi túi một lúc và cầm ra một đồng tiền Đội quân Dumbledore cũ. Anh ném nó cho McLaggen, với phản xạ Quidditch nhanh đến bực mình, hắn ta bắt được nó.
“Chúng ta sẽ giữ liên lạc, nhưng không phải bằng thư cú. Quan sát đến khi các con số thay đổi và ta sẽ gặp nhau ở đây.” Cormac ngơ ngác nhìn anh.
“Vậy điều này có nghĩa là cậu sẽ giúp tôi? Chúng ta là một đội phải không? Chúng ta có nên… bắt tay nhau hay gì đó?”
Harry mặc xác hắn và biến mất sau tấm Áo khoác Tàng hình.
***
Hàng đêm, Draco đều chìm vào chiêm bao đẹp đẽ. Chúng là những ảo mộng ngọt ngào, êm đềm lại thoắt ẩn thoắt hiện — những khoảnh khắc khiến trái tim cậu nhói đau và thân thể cậu khao khát. Đôi khi chúng rất trong trẻo. Cậu sẽ mơ về những cơn gió vút qua người mình khi cậu bay nhanh qua mặt Hồ Đen trên một chiếc chổi. Cậu nhìn mãi theo bóng lưng của một người con trai tóc đen đang vượt ngoài tầm với, càng lúc càng phấn khích khi cậu nhích lại gần anh hơn…
Đôi khi, những giấc mơ ấy lại đượm màu lãng mạn — đó là bữa tối dưới ánh nến trong một gian phòng ăn của một tòa nhà xưa cũ mà cậu dường quen thuộc, với người đàn ông tóc đen nọ quay lưng về phía cậu, rót cho cậu một ly rượu. Kẻ xa lạ kia rồi sẽ đặt một đĩa hát lên chiếc máy phát nhạc, nhưng rồi cơn mơ tan biến ngay khi anh ta quay người để nắm tay Draco.
Và lắm lúc, các giấc mộng xuân này trở nên hết sức dâm dật. Mái tóc đen nhồn nhột trên gương mặt Draco, đôi môi của ai đó khám phá đường nét trên cổ cậu, đôi tay mạnh mẽ ghì chặt cổ tay cậu, một thân thể đè lên người cậu với ý đồ không thể trắng trợn hơn trong lúc Draco thở hào hển, trái tim cậu đập thình thịch bên tai.
“Tôi yêu em.” Giọng nói trầm khàn thì thầm trên làn da cậu, khiến Draco giật thột và môi cậu hé ra thành một tiếng thở dài. Cậu rên lên một tiếng nghẹn ngào khi phần cứng rắn nóng bỏng của gã đàn ông bất chợt trượt vào trong thân thể cậu, lấp đầy cậu đến nỗi không thể chịu đựng thêm nữa, cho đến khi cậu chỉ còn biết oằn mình nức nở, cả người co quắp lại và thít chặt lấy thứ đang xâm phạm mình.
“Tôi yêu anh.”
Draco bất chợt thức giấc, đập vào mắt cậu là trần và tường phòng ngủ của cậu tại Thái ấp; bấy giờ là sớm tinh mơ, mọi thứ đều yên ắng và tĩnh lặng. Nước mắt nóng hổi tuôn xuống gương mặt Draco, và một nỗi khắc khoải vô định như chực nuốt chửng cậu. Tại sao cậu lại bị giày vò thế này? Tại sao cậu lại mơ thấy những thứ thuộc về cuộc đời của một người khác? Thật không thể hiểu nổi!
Chiếc giường trở nên rộng lớn và cô đơn theo một cách mà Draco chưa từng cảm thấy trước đây. Cậu gắng gượng ngồi dậy và cau mày. Đứa bé đang khiến cậu ngày một nặng nề, thậm chí ngay cả những chuyển động bình thường nhất cũng trở nên khó khăn. Cậu nhận ra giữa hai đùi mình ướt đẫm, tay cậu vươn xuống giữa chúng để rồi phát hiện ra một việc khiến cậu hết sức choáng váng.
Tại sao cậu lại có một cái…? Không, phải có một lý do nào đó… phải không nhỉ? Cậu chớp mắt, tâm trí đột nhiên trở nên mụ mẫm. Cậu không nên nghĩ về điều này… Không! Việc này rất quan trọng!
Cậu không thể thở được. Cậu cảm thấy như mình đang bị siết cổ. Draco nghiêng người qua một bên giường, như muốn nôn bằng hết thức ăn đêm qua. Bụng cậu quặn thắt lại và đầu óc cậu quay cuồng.
Lát sau, khi đến thời điểm thích hợp để Draco sửa soạn cho ngày mới, cậu đã làm thế trong lúc vẫn còn run rẩy và buồn nôn. Cậu ấm ức khi nhận ra mình yếu ớt đến nỗi không thể ếm một bùa ngụy trang ra hồn. Nếu không có nó, cậu sẽ không thể mặc vừa bất kỳ bộ quần áo bảnh bao nào của mình, thế là cậu đành khoác lên một chiếc áo dài rộng cùng tấm áo khoác dày để che giấu tình trạng của mình trước những con mắt tọc mạch.
Draco bước đến cổng trước cửa Tập đoàn McLaggen như thể cậu sở hữu nơi này, mà trong bụng cậu cũng thầm nhủ giờ đây hẳn là như vậy. Cô nàng Pháo lép trẻ đẹp làm việc ở quầy lễ tân tiến lại gần cậu với nụ cười trống rỗng và cặp mắt vô hồn, dường như đã biết lý do cậu đến đây.
“Ngài McLaggen hiện đang ở Ban Nghiên cứu và Phát triển Sản phẩm. Vui lòng đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cậu đến đó,” cô ta nói với Draco. Cậu lơ đãng gật đầu và bước theo sau cô. Cả hai đi qua một loạt các khu làm việc, những người bên trong ấy còn chẳng buồn ngẩng đầu khi họ đi qua, chỉ mải tập trung vào máy đánh chữ hay mẫu đơn hàng của họ. Từ những người ấy, Draco cũng cảm thấy được một sự vật vờ giống hệt cậu, ai nấy đều đờ đẫn và làm việc một cách máy móc.
Tầng dưới nhà máy rất ồn ào và bận rộn, nhưng chẳng bao lâu, Draco đã được dẫn đến một khu vực mà cậu chưa từng ghé qua, ở phía xa của tòa nhà. Có một biển cảnh báo màu đỏ, bên trên viết: Lưu ý! Không Phận Sự Miễn Vào.
“Tôi phải yêu cầu cậu mang chiếc mặt nạ này, cậu Malfoy,” người phụ nữ đứng bên cạnh nói và đưa cho cậu một vật dụng kỳ lạ. Có vẻ như đó là một dụng cụ giúp che đi đôi mắt, mũi, miệng, và lọc hơi thở của cậu. Draco thấy không thiết phải chất vấn việc này, nên nhận lấy từ tay cô ta. Sau khi đeo lên, cậu có thể nghe thấy cả tiếng hơi thở của mình, tầm mắt cậu hơi mờ đi do tròng kính mòn đục.
Người phụ nữ bên cạnh cậu dường như không có ý định đeo thiết bị ấy lên người. Cô ta chỉ chắc chắn rằng Draco đã được che chắn cẩn thận, rồi mở cửa. Có một tiếng rít chói tai khi cánh cửa di chuyển, như thể áp suất bị vỡ. Bên kia cửa, một cầu thang tối tăm hiện ra trước mặt họ, đoán chừng dẫn đến tầng bê tông bên dưới tòa nhà.
“Vui lòng đi sát theo tôi, cậu Malfoy, nếu không cậu có thể bị lạc đấy,” cô nàng nhân viên văn phòng xinh đẹp nói với cậu. Cô bắt đầu đi xuống cầu thang, bước sâu vào tầng nền, bước vào trong bóng tối mà chẳng mấy chốc đã trở nên dày đặc đến nỗi không thấy được gì khác. Khi bọn họ bước xuống, Draco nhận ra rằng tuy nơi này không có gió, vẫn có một màn sương mờ đang lơ lửng trong không gian, gần như không thể nhận thấy. Chúng khiến cho bụi khí như lấp lánh dưới ánh đèn mờ. Trong vô thức, Draco bị mê hoặc.
Cậu chớp mắt, bất chợt choáng váng và mất phương hướng, nhưng khi tầm mắt dần rõ ràng trở lại, cậu nhận ra mình và người dẫn đường đã đứng trước một cánh cửa khác. Như thể cậu đã thiếp ngủ và thức dậy lần nữa. Có vẻ như cậu đã ngất trong lúc đi, chỉ vừa nhắm mắt lại một lúc nhưng giờ đây bằng cách nào đó đã đứng ở một nơi khác.
Người phụ nữ trước mặt Draco dường như không để ý đến sự bối rối của cậu. Cô ta đặt tay lên nắm cửa, và rồi những vòng tròn lồng vào nhau trên mặt gỗ dày nặng của chiếc cửa chậm rãi tách ra. Một tiếng cạch vang lên, cánh cửa mở ra để lộ một gian hầm không cửa sổ. Không gian bên trong tựa như một cái hang rộng và sâu vượt ngoài tầm nhìn của Draco. Nó trông như thể một phòng làm việc, chất đầy những bức vẽ, dụng cụ và máy móc. Có hàng dãy các kệ chứa bộ khung của hằng hà sa số các vật dụng chưa hoàn thành và các dự án bị quên lãng.
Tiberius McLaggen ngồi trên mặt đất, đục đẽo một biểu tượng tinh xảo trên sàn nhà — một vòng tròn với các Ký tự Rune mà Draco cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu. Cậu đã thấy thứ tương tự như chúng trước đây, nhưng không rõ ở đâu. Cậu cũng không nhớ được mục đích của chúng là gì.
“Nhóc Malfoy, thật là một bất ngờ dễ chịu,” người đàn ông lên tiếng khi nhận ra mình có khách ghé thăm. Ông ta đứng dậy và cất dụng cụ đẽo gọt vào thắt lưng dụng cụ mà mình đang đeo. Người phụ nữ vừa đưa Draco vào phòng nhỏ giọng cáo lui, để lại hai người họ một mình. “Cháu có thể bỏ mặt nạ ra được rồi đó,” Tiberius nói tiếp, “Ta e rằng đó là một biện pháp phòng ngừa cần thiết. Khu vực bên ngoài căn phòng này chứa đầy những Pháp thuật Giải hạn, việc tiếp xúc trực tiếp với chúng có thể gây hại tới cái thai của cháu.”
“Phép thuật Giải hạn ư?” Draco lặp lại sau khi tháo dụng cụ. Cậu chưa bao giờ nghe từ đó trước đây.
“Cháu chưa từng học về nó hồi ở Hogwarts hả? Ta đoán rằng hầu hết giới phù thủy thích giả vờ rằng nó không tồn tại. Phép thuật Giải hạn có tên gọi khác là ‘Phép thuật Muggle’ hay ‘phản-phép thuật’. Chúng có thể trở nên rất nguy hiểm đối với phù thủy,” Ngài McLaggen giải thích.
“Cháu hiểu rồi,” Draco đờ đẫn đáp, cả người mệt mỏi đến mức không thể để tâm đến chuyện gì khác, “Cháu không có ý định làm phiền đến công việc của ngài, nhưng ngài đã bảo cháu đến gặp ngài nếu thấy không khỏe.”
“Cháu không gây phiền hà gì cả. Mà thực ra, đây là một dự án mà ta mong cháu có thể góp sức trong tương lai, nhưng bây giờ trước hết hãy giải quyết vấn đề của cháu đã,” Tiberius nói, có phần lưu tâm, “Có lẽ ta có một vật có thể giúp cháu.”
“Ngài có ư?” Draco hỏi. Cậu vẫn chưa hề nói rõ vấn đề của mình. Cậu đã cân nhắc việc đến gặp một Lương y trước, nhưng rồi cậu cũng không chắc là liệu mình có Lương y riêng hay không. Lần cuối cậu đi khám thai với một Lương y là khi nào nhỉ?
Mà có lẽ cậu cũng không cần đâu. Ngài Tiberius McLaggen là một con người thông tuệ và tài giỏi có thể giải quyết mọi vấn đề của Draco. Cậu phải ghi nhớ điều đó thường xuyên hơn mới phải. “Cháu không biết vì sao mình buồn nôn như vậy. Người ta bảo rằng đến giai đoạn này hiện tượng ấy không còn nữa mới phải,” Draco nói tiếp.
“Ta khá chắc rằng triệu chứng đó là do thiếu hụt năng lượng phép thuật,” người đàn ông lớn tuổi kiên nhẫn đáp, “Ta phải hỏi cháu rằng, và thứ lỗi cho ta nếu điều này có phần mạo phạm, nhưng có phải Cormac không… gần gũi với cháu chút nào?”
“Anh ta dường như tránh mặt cháu,” Draco thành thật đáp.
“Ồ, thế thì không được rồi. Cháu nên nhận được toàn bộ sự chú tâm của nó mới phải,” Tiberius tặc lưỡi. Đoạn, ông ta dẫn Draco đến gần một chiếc máy trông rất đáng sợ đằng sau một chiếc lồng kim loại. Draco không tài nào đoán được mục đích của nó. Cỗ máy trông như một con nhện bằng kim loại khổng lồ treo trên trần nhà, nó có hàng đống chân máy móc thò xuống xung quanh một chiếc bàn hẹp. Bên trên chiếc bàn có nối nhiều dây đai có thể điều chỉnh được — rất có thể là dây trói.
“Phép thuật quả là một thứ khó nắm bắt,” Tiberius nói tiếp, không để ý thấy sự do dự của Draco, “Thật khó để chế ngự phép thuật, bởi nó không phải là một chất. Nó vô hình vô dạng. Nó gần hơn với điện tích.” Nói đoạn, ông ta bước vào lồng bảo vệ. Qua chấn song, Draco trông thấy ông ta mở một hộc kín trên chiếc máy và lấy ra một vật trong lòng bàn tay. “Ta đã quyết tâm tìm ra cách thức chính xác để truyền dẫn phép thuật và đưa nó vào các vật thể,” rồi ông ta đóng chiếc hộc và quay lại với Draco. “Giống như điện tích, phép thuật có thể được chiết xuất và lưu trữ, nếu có thiết bị phù hợp.” Tiberius đưa đồ vật trên tay ông ta cho Draco. Đó là một viên pha lê nhỏ lấp lánh.
Ngay khi ngón tay vừa chạm nó, Draco lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu không hề biết mình đã bệnh nặng đến mức nào cho đến khi phép thuật từ viên pha lê bắt đầu xua đi cơn buồn nôn và uể oải của cậu. Tứ chi cậu ngừng run rẩy và đầu óc trở nên dễ chịu.
“Khỏe hơn rồi chứ?”
“Vâng,” Draco thở dài, khoan khoái đến mơ màng.
“Hãy đến tìm ta bất cứ khi nào cháu thấy cần thiết. Cháu phải duy trì sức lực. Và hãy báo cho ta nếu Cormac cứ mãi bỏ bê phận sự của nó. Ta luôn có cách buộc nó phải nghe lời.”