Actions

Work Header

Rượu

Summary:

Wriothesley mời Neuvillette đi uống rượu, không ngờ là ngài thẩm phán sẽ đồng ý với lời mời đột xuát đó.

Notes:

Headcanon: Neuvillette tửu lượng thấp hơn Wriothesley. Khi say thì anh sẽ thể hiện nhiều cảm xúc hơn, đặc biệt là khóc.

Work Text:

Nếu như có thể để lại lời nào cho hậu thế trước khi lìa xa kiếp này, Wriothesley xin thề hắn sẽ dặn dò con cháu đem lời giáo huấn này in ra dán khắp Đại sảnh Fontaine để người đời nhớ mãi.

Đừng bao giờ mời ngài thẩm phán tối cao Neuvillette đi uống rượu.

Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó.

Hắn nhìn người đang rơm rớm khóc trước mắt, thầm nghĩ thật may mắn vì hắn đã cẩn thận dặn dò không cho phép ai khác lên trên tầng này của khách sạn Debord vào lúc này thế nên cảnh này cũng không bị ai nhìn thấy. Chỉ tưởng tượng việc trang nhất nhật báo là tin ngài thẩm phán tối cao, biểu tượng công lý của Fontaine vốn nổi tiếng là lạnh lùng lại uống say và bật khóc thì không biết đất nước này sẽ xào xáo đến độ nào.

Mọi chuyện bắt đầu từ một sai lầm cách đây ba tiếng đồng hồ. Sáu giờ tối, hắn vừa từ Pháo đài Meropide đến văn phòng của Neuvillette để bàn giao một số tài liệu về tội phạm với anh thì lại bắt gặp dáng vẻ mệt mỏi của ngài thẩm phán. Không phải anh thể hiện ra đâu, đó là linh cảm của hắn khi nhìn từng cử chỉ dù là nhỏ nhặt nhất của anh. Nói sao nhỉ, gọi là tâm linh tương thông giữa những người yêu nhau được không nhỉ?

Chắc chắn là được rồi!

Không nỡ nhìn người mình yêu chịu áp lực như thế nên hắn đã nảy ra một ý tưởng. Thường ngày hay nghe các anh em làm việc trong pháo đài nói rằng đôi khi việc uống chút đồ uống có cồn có thể khiến cho tâm trạng khá hơn, cảm giác mệt mỏi cũng theo đó mà tan biến… Thế là hắn ngồi trên ghế sofa, dùng khuôn mặt vô cùng nghiêm túc mà mời Neuvillette cùng hắn đi uống vài ly. Lời vừa nói ra trong lòng hắn lập tức hối hận. Uống gì không uống, lại rủ ngài ấy uống rượu. Hắn không ngờ anh vậy mà lại thật sự suy nghĩ về lời mời đó, sau khi gọi mấy người của Sảnh Chính Luật vào để dặn dò những giấy tờ cần bổ sung thì anh đã đứng khỏi bàn làm việc.

- Thế thì đi thôi, Wriothesley.

Hả?

- …Đi đâu cơ, Neuvillette?

Hắn ngơ ngác hỏi lại khiến anh cảm thấy buồn cười. Nhìn biểu cảm đó anh tin chắc là hắn đã chuẩn bị tinh thần để nghe lời từ chối từ anh rồi. Đúng là anh hay nói tội ác không bao giờ dừng lại thế nên công lý cũng không thể nghỉ ngơi nhưng nhớ đến khi nãy trong ánh mắt của chàng sói này chan chứa bao nhiêu là mong chờ nên anh cũng không nỡ nói lời từ chối hắn. Huống hồ công việc bàn giấy cũng đã xong, anh cũng nên dành chút thời gian để nghỉ ngơi nhỉ?

- Chẳng phải cậu vừa rủ ta đi uống vài ly sao, ngài công tước?

- Thế thì chúng ta đi thôi. Nhưng ta không rành về mấy chuyện này lắm đâu cho nên vạn sự trông cậy vào cậu đấy, Wriothesley!

Là thành công rồi?

Anh vừa dứt lời, hắn liền đứng bật dậy từ ghế sofa thẳng tiến đến cừa lớn, mở ra và ra hiệu mời anh bước ra trước. Mấy người của Sảnh Chấp Pháp vừa thấy ngài thẩm phán tối cao bước ra ngoài cùng với ngài công tước thì lập tức ai làm việc nấy, bầu không khí im lặng đến đáng sợ, cả một không gian rộng lớn thế mà chỉ có lách cách tiếng máy gõ chữ hoạt động. Nghĩ cũng phải, một mình ngài thẩm phán vốn nổi danh lạnh như tiền thì đã đủ khiến họ không dám thở rồi, đằng này còn có thêm ngài công tước là chủ nhân của Pháo đài Meropide, nói bọn họ không sợ thì chắc chắn là nói dối! Hai người lại như không quan tâm mấy đến điều đó, cứ ung dung mà bước ra khỏi Palais Mermonia và hướng đến Khách sạn Debord theo như Wriothesley gợi ý.

Hai nhân vật lớn của Fontaine cùng xuất hiện khiến cho mọi người có chút bất an, chẳng lẽ khách sạn có gì bất ổn à? Mãi cho đến khi Wriothesley nói rằng cả hai đến để dùng bữa thì mọi người mới bình tâm lại, thậm chí còn cảm thấy thức ăn hôm nay có phần ngon miệng hơn mọi ngày, chẳng trách họ lại ghé qua. Ngài công tước rất thuần thục mà dặn dò phục vụ về việc không cho ai lên tầng cũng như gọi một số món ăn cho hai người họ kèm một chai rượu vang khiến Neuvillette có chút bất ngờ, chân mày nhướn nhẹ lên một chút. Wriothesley nhận thấy điều đó vội vàng giải thích rằng đôi khi hắn sẽ phải đi một số bữa “giao lưu xã hội” vì ít nhiều gì bản thân cũng mang danh hiệu công tước và hắn luôn chọn nơi này. Nghe thấy thế anh mới gật gù ra là thế à. Rất nhanh, đồ ăn cùng rượu được dọn lên, cả hai vừa dùng bữa vừa nói về những chuyện phiếm xung quanh mình. Họ lúc này trông giống như một đôi tình nhân đang tận hưởng bữa tối tình yêu hiếm hoi sau những ngày cả hai đã quá bận bịu với công việc của mỗi người. Hắn rất tận hưởng khoảng thời gian này, chỉ có điều hắn không bao giờ nghĩ đến việc Neuvillette có tửu lượng kém.

Dùng bữa xong, cả hai vừa uống rượu vang vừa tiếp tục câu chuyện về miếng hình dán mà Sigewinne dán lên găng tay của Wriothesley.

- Tôi luôn cố gắng tháo chúng ra nhưng mà… chậc, cô ấy lại tiếp tục dán chúng lên khiến tôi không tài nào xoay sở kịp. Tưởng tượng lũ tội phạm mà nhìn thấy chúng trên găng tay của tôi chắc chúng sẽ cười đến ngất trước cả khi tôi ra tay mất.

Thế nhưng sau ly thứ tư, ngài thẩm phán không còn tiếp lời của hắn nữa. Hắn tưởng ngài giận dỗi gì mình mới bèn tiến sát lại để có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt đang cúi gằm ấy.

Tóc.

Tách.

Từng giọt nước rơi lên mặt bàn. Neuvillette khóc rồi.

Tất nhiên, Wriothesley cũng phát hoảng theo.

- N-Neuvillette, ngài… s-sao thế? Tôi…nói gì khiến cho ngài b-buồn sao?

Anh không trả lời nhưng hai bên gò má đã phơn phớt hồng vì say chính là câu trả lời mà hắn đang cần. Anh say rồi, và anh sẽ khóc khi anh say. Sao người này có thể đáng yêu đến mức kỳ lạ thế chứ, hắn cảm thán.

- …Wriothesley.

- Ngài gọi tôi?

- Cậu có yêu ta không?

Không vòng vo.

- Có. Tôi yêu ngài rất nhiều, Neuvillette của tôi.

Nhưng điều đó không khiến ngài ngừng khóc.

- Ta cũng yêu cậu. Yêu nhiều lắm. Nhưng… ta lại càng lo sợ về sau này hơn.

- Nếu như ta không thể chết đi cùng cậu, sống mãi cùng với sự bất tử bất lão này thì sao?

Ra là vì chuyện này sao… Loáng thoáng hắn nghe thấy những vị khách dưới sảnh nói về việc trời đột nhiên chuyển mưa dù cho hôm nay chẳng có vụ xét xử công khai nào hết. Xem ra ngài thẩm phán để chuyện này làm phiền lòng rồi.

Wriothesley chỉ biết Neuvillette có thể sống rất lâu và đôi khi, những điều phiền lòng anh sẽ có thể khiến cho trời đổ mưa. Quả thật, hắn sẽ chẳng thể nào có thể sống lâu cùng anh mãi mãi. Dù lời hẹn ước có to tát đến đâu đi chăng nữa, trực tiếp nhìn thấy cái chết khiến tình yêu đôi lứa xẻ đôi cũng là chuyện đau lòng, huống hồ lại là chuyện của bản thân mình.

Hắn không có cách nào để thay đổi điều này. Tất cả những gì hắn làm được hiện tại là ở bên anh cho đến cuối đời hắn và hứa sẽ lại đi tìm anh vào kiếp sau của bản thân thôi. Nghe thật là vô nghĩa nhỉ? Trông đợi vào một kiếp sau không hề có ký ức gì cả. Nhưng hắn muốn đánh cược bằng cả linh hồn này.

- Neuvillette, kiếp sau của tôi sẽ đi tìm ngài.

- Dù tôi có sinh ra ở bất kỳ nơi nào trên Teyvat này, tôi cũng sẽ tìm về nơi này để gặp lại ngài.

- Đó là lời thề của tôi, của công tước Wriothesley với ngài Neuvillette đây.

- Thế nên ngài đừng khóc nữa, nhé? Ngài khóc như thế tôi sẽ đau lòng lắm…

Neuvillette nghe thấy những lời đó thì quả thật đã ngừng khóc. Được chứng kiến dáng vẻ hiếm thấy này của anh khiến hắn cảm thấy có chút vui vẻ như thể bản thân đã đạt được thành tựu gì đó mà xuyên suốt lịch sử Fontaine khó có người thứ hai làm được, phải nói là vô tiền khoáng hậu! Sau khi định thần lại, ngài thẩm phán nãy giờ vẫn ngồi yên đột nhiên lên tiếng. Khuôn mặt anh nghiêm túc đến lạ thường, như thể là đem hết danh dự của bản thân ra để đảm bảo cho một góc hồi ức tuyệt đẹp này.

- Wriothesley. Ta sẽ luôn chờ cậu.

- Đó cũng là lời thề mà Neuvillette ta dành cho cậu.

.

Buổi uống rượu kết thúc bằng một nụ hôn thoáng qua, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Không biết có phải do sức mạnh nguyên tố hay không, Neuvillette chóng say nhưng rồi cũng nhanh tỉnh rượu. Lúc cả hai bước ra khỏi khách sạn thì cũng đã gần mười giờ tối rồi. Neuvillette bảo anh sẽ trở về Palais để tiếp tục làm việc, nghỉ ngơi thế là đủ rồi. Wriothesley cũng bảo bản thân cũng nên về Pháo đài Meropide để chăm chỉ thôi, đâu thể nào để một mình ngài thẩm phán vất vả để bảo vệ công lý của Fontaine này chứ.

- Wriothesley này.

- Ngài gọi tôi?

Anh trông như có chuyện muốn nói nhưng lại không tài nào nói ra được vậy. Hắn nhìn anh một hồi rồi bật cười, khoảnh khắc hiếm hoi ngài công tước thật sự để lộ ra cảm xúc rõ ràng đến thế trên khuôn mặt mình.

- Lần sau tôi sẽ đến mời ngài tiếp nhé!

Hắn sẽ nói rõ một lần nữa, hắn chắc chắn sẽ để con cháu mình đồn đại việc không nên mời rượu ngài thẩm phán tối cao. Hắn không muốn bất kỳ ai nhìn thấy mặt này của anh đâu.

Neuvillette nhìn thấy nụ cười của đối phương thì có chút bất ngờ, song trong lòng anh thì vẫn rất tận hưởng điều đó dù cho anh cũng chẳng nhận ra cảm xúc của bản thân đâu. Anh nhìn bóng lưng dần khuất xa của đối phương, lúc này mới nhẹ nhàng nói.

- Ta cũng rất mong chờ đấy.

. end.