Actions

Work Header

Fallen Angel

Summary:

"Em yêu anh" - cậu nói, hình bóng mờ dần vào màn sương trắng.

Notes:

(See the end of the work for notes.)

Work Text:

Với tôi, em thuần khiết trắng ngần. Tựa vầng trăng đêm Rằm, em bừng sáng giữa vùng trời tăm tối, mang đến cho mọi người sự an tâm thanh thản trong tâm hồn. Tiếng ocarina vang vọng nơi xa, chợt dừng lại khi tôi vươn tay chạm vào gò má em. Em cúi xuống nhìn tôi - ngỡ đã ngủ yên trên đùi - mặt có chút đỏ, rồi cười nhẹ. Đêm nay trăng đẹp thật nhỉ?

Với tôi, em là vầng thái dương ấm áp. Kẻ cho đi mà không mong đợi hồi đáp, phải chăng em đã cứu rỗi bao người mà em nào hay? Tôi đưa tay vén từng lọn tóc nhìn em say ngủ, không nỡ rời xa đôi tay cứng cáp đang ôm lấy cả người mình. Chẳng có lẽ em là nhà thơ, mà có thể buộc gió lại bên mình? Khẽ hôn lên vầng trán em, tôi mỉm cười.

“Kaoru...”

Nhưng em à... Em có biết em ngốc lắm không?

“Bác sĩ nói bệnh đang tiến triển tích cực, hoàn toàn có khả năng chữa khỏi.”

Cưới nhau đã ngần ấy năm, em vẫn coi tôi như đứa trẻ cần đỡ đần. Hai khoé mắt đỏ gay, bàn tay dưới lớp chăn đang siết chặt... nghĩ tôi không nhận ra sao? Nhưng tôi không muốn tổn thương em, vì em cũng đang cố gắng từng ngày. Em tin tưởng vào “kì tích” hơn bất kể ai - tôi không nỡ phá bỏ lớp phòng bị yếu ớt ấy. Khuôn mặt em xanh xao, thân xác em gầy gò... Tôi nói nhìn em rạng rỡ hơn mọi khi. Tôi đặt tay mình lên tay em. Tôi kể cho em nghe một ngày của tôi, của cả những người em yêu thương nhất. Tôi nói với em rằng kế hoạch mừng em xuất viện đã được chuẩn bị từ lâu, và Koga không thể chờ lâu hơn nữa để được bắn phát pháo đầu tiên.

Gửi người tôi yêu... kẻ mạnh mẽ nhưng quá đỗi đáng thương. Em coi sức mạnh quan trọng hơn tất thảy. Em giật mình khi làm cốc vỡ. Em tái xanh khi để rơi đồ. Tôi nhìn em co rúm ở góc nhà, lo sợ tôi sẽ ghét em, sẽ bỏ rơi em... chỉ vì em không cẩn thận tuột tay làm rơi túi đồ khiến chiếc bát sứ bị vỡ. Em sợ đến ngất đi - đó là khi tôi nhận ra em không khoẻ.

Biểu cảm của em bây giờ y hệt lúc ấy. Giấy viết dở vung vãi, cùng bút bi lăn lóc trên sàn... Không thể che giấu được nữa. Thế mà em không khóc. Em biết tôi sẽ đến thăm. Em muốn cho tôi thấy sự tiến bộ của em, bằng cách viết cho tôi những dòng chữ đầu tiên sau một thời gian dài.

Nhưng tôi đã chứng kiến tất cả. Ngón tay em run run, cứ thế từng trang, từng trang lật sang... dù đầu bút chẳng di chuyển bao nhiêu. Em còn chẳng thể bẻ đôi chiếc bút ấy như trước. Em chỉ có thể ném nó đi, rồi dùng hết sức xé vụn món quà mà lẽ ra sẽ khiến tôi vui mừng dù có nguệch ngoạc lộn xộn.

Tôi từ từ đến gần giường bệnh, đặt chiếc hộp màu hồng - bên trong là tấm thiệp handmade Cuộc phiêu lưu của Gà con và Thịt nhỏ mừng sinh nhật - lên bàn, rồi ôm chầm lấy em. Tôi nghe tiếng thổn thức liên hồi - em không kìm được nữa. Em bật khóc. Em trách bản thân yếu đuối, trách ông trời làm mọi cố gắng của em đổ sông đổ biển... trách em chẳng xứng với tôi. Tôi để em cứ thế khóc ướt hết áo mình, rồi nhẹ nhàng đặt em xuống giường khi nhận ra em đã thiếp đi. Muốn mắng quá đi thôi, nhưng trời ạ, cái gương mặt đáng yêu phi pháp này...

Tôi đẩy xe lăn đưa em ra sân hít thở khí trời. Thời tiết tháng Chín dễ chịu, tuy em vẫn phải mặc thêm áo khoác. Em nhìn cảnh vật, nhìn những con người khác, rồi mỉm cười. Lâu lắm rồi tôi mới thấy em thực sự có ý cười. Tôi không nhịn được mà mắng yêu, rằng lẽ ra tôi phải thấy ngại ngùng trước em mới đúng, sao em còn lo em không xứng với tôi chứ. Nhìn em bối rối thật vui. “Sinh nhật Kaoru... em sẽ khỏi bệnh. Chúng ta sẽ đi chơi khắp nơi, và em sẽ có đủ sức để dìu Kaoru về trước trời sáng” - em nói với đầy sự quyết tâm. Tôi đỏ mặt trong vô thức. Cũng lâu rồi tôi và em chẳng thể quan hệ, đây là muốn dụ tôi làm cầm thú sao...

*

Căn phòng tối tăm lạnh lẽo. Chai rượu trên bàn đã cạn, nhưng Kaoru dường như không nhận ra mà vẫn cầm lên cố tu lấy một hơi. Ngày ấy đã qua - không lời nhắn, không cuộc gọi, không người đến thăm... không quà. Ba năm nay, cứ đúng ngày, Kaoru sẽ chẳng nhận được lời chúc từ bất kể ai, và cũng chẳng bước chân ra khỏi nhà.

Bởi lẽ, hôm nay cũng là ngày giỗ của Adonis.

Cười khẩy cay đắng, Kaoru liếc mắt nhìn lên thứ được treo lủng lẳng trên trần nhà. Nó đã luôn ở đó kể từ cái ngày định mệnh ba năm trước. Nếu Adonis ở đây, liệu sẽ khuyên Kaoru “mạnh mẽ lên”, “cố gắng sống” ... hay gì đó không nhỉ? Nào có chuyện đó chứ, thiên thần cứ ngỡ giáng trần nhưng hoá ra thật tàn nhẫn ấy, Kaoru sẽ không nhịn được mà mắng thật nhiều mất.

Thực sự... muốn gặp em ấy biết bao...

Giờ đây, Kaoru chỉ như đang thử thách giới hạn của bản thân. Bản thân anh đâu có muốn đi sớm vậy chứ, nhưng cơn đau thấu tim gan này, sự giày vò đáng sợ này... sẽ kéo dài bao lâu đây? Một ngày nào đó, nhỡ chuyện ấy thực sự xảy ra... phải chăng cả hai sẽ đoàn tụ dưới địa ngục?

Notes:

I was gonna befriend this certain AdoKao shipper like bruh I stan KaoAdo only but it's okay if we're both alone
Kinda bittersweet if ya ask me and I dont blame them, though still I ended this short fic in a more cruel way than I expected