Work Text:
Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai với một chiếc kính quá khổ trên khuôn mặt, mặt mũi lúc nào cũng cắm cúi vào những quyển sách, và trí óc anh ta thì hoàn toàn không thuộc về thế giới này.
Anh cũng kể những câu chuyện. Đôi khi về bản thân anh, hoặc về chú mèo thỉnh thoảng ghé chơi sân nhà. Anh kể cho gia đình, cho bạn bè, và cho những bông hoa nở rộ xinh đẹp trong sân vườn. Anh nói về những vương quốc và ngân hà xa tít ngoài kia, thứ chắc chắn là vượt ra khỏi tầm hiểu biết hay thậm chí là những thần thoại không hề được nghe ai nói về.
Anh nói nhiều đến mức mọi người chán chường với việc lắng nghe anh. Một trong số đó có những người bạn đã và đang mắc kẹt với thế giới thực tại này mà họ cũng không cho phép bản thân quá chìm đắm cùng anh trong những bong bóng lơ lửng diệu kỳ ấy.
Để rồi khi chàng trai ấy lớn hơn, những bông hoa kia đã héo úa, bạn bè cũng rời thị trấn, cha mẹ thì quá bề bộn, và chú mèo cũng dừng ghé qua chơi.
Cuộc đời chàng trai ấy dường như đã chấm hết tại đó. Tưởng chừng như đã không còn những câu chuyện để kể, nhưng mọi thứ đơn giản chỉ là anh không còn ai để kể lể nữa thôi.
Cho đến khi đột nhiên, có người…
Câu chuyện bắt đầu với lời giới thiệu về nhân vật chính, mạch truyện bắt đầu và ta thấy mọi người hứng thú quanh mong ước của tác giả, xung đột được cẩn thận đặt ở đây và đó. Người đọc dần đắm chìm trong một chuyến tàu lượn siêu tốc của những cung bậc cảm xúc không rõ tên hoà lẫn vào nhau.
Nhân vật chính của chúng ta ở trong một quán cà phê, như mọi khi, anh mua một bánh sừng bò ngậm mùi bơ cùng một ly caramel frappucino để ngồi ở đây, kèm theo một túi bánh vòng để mang về. Khi mọi việc xong xui, anh chàng ngó nghiêng đến chỗ ngồi mình thường hay chiếm đóng (một chiếc ghế dài trông có vẻ đầy thoải mái ở ngay bên cạnh cây dương xỉ) đã bị chiếm mất. Anh cau mày, nhưng nhanh bóng bình tĩnh lại để đến với lựa chọn số hai của mình. Một cái ghế lười luôn có vài tia mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm trắng ánh lên màu nắng tuyệt đẹp. Chàng trai ngồi khoanh chân lại, lấy ra quyển sách điện tử của mình, quyển tiểu thuyết anh đọc gần đây đã được mở ngay trang được đánh dấu. Ngân nga theo giai điệu ballad của những năm 90 được phát qua loa của chốn yên bình này, cuộn người lại trông như trái bóng. Anh chìm đắm vào thế giới riêng mà chẳng có chút để tâm gì đến thế giới ngoài kia.
Và hình như anh chàng vẫn chẳng hề biết, cái ghế lười mà anh ngồi gần với cánh cửa nhà bếp vô cùng. Tuy là đủ xa để người ngồi không bị phân tâm, nhưng tất nhiên cũng đủ gần để nghe những tiếng lầm bầm và xì xào mỗi khi cánh cửa được đẩy mở. Nhưng thì sao chứ? Anh hiện tại lại quá chìm đắm vào việc đọc, bỏ ngoài tai mấy tiếng ồn kia mất rồi.
Có lẽ đó là lý do tại sao tiếng thở của anh lại lớn như vậy. Anh ấy giật mình vì một tiếng động mạnh, cà phê chầm chậm chảy xuống bàn cùng với một chàng trai choàng chiếc áo len trắng và tạp dề ngay dưới chân anh.
Chàng trai choàng áo len ấy liền buông ra mấy lời than vãn và chẳng thèm để tâm rằng anh nhìn cậu với ánh mắt đầy hiếu kỳ. Anh đẩy quyển sách điện tử ra bằng khuỷu tay, kéo kính xuống tận chóp mũi thành một đường xiêng.
“ Uh- chào. Cậu ổn chứ? ”
Chàng trai giật nảy người, hốt hoảng ngồi dậy và chớp chớp đôi mắt nhìn cậu trai của chúng ta. Rồi chàng ấy cũng tỉnh táo lại khá nhanh và nhận ra lúc mình ngã đã kéo theo thức uống của vị khách trước mặt.
“ Xin lỗi! xin lỗi, ôi trời. Mình xin lỗi. ”
Chàng trai vội vã nói rồi cũng gọn lẹ mà chạy đi tìm cây lau nhà được đặt ở góc phòng.
“ Nó luôn ở đó sao? ”
Nhân vật chính của chúng ta chẳng hiểu sao lại tự hỏi bản thân câu này trong khi chàng trai kia vội vàng lau sàn. Cậu ấy cứ lo lắng liếc nhìn chiếc đồng hồ đứng đặt sừng sững ngay giữa phòng.
Anh nghe rõ trong hơi thở hổn hến ấy là hàng loạt tiếng trách móc bản thân khi cậu xoay quanh khắp phòng. Tỉ như mấy câu đại loại kiểu “ Thằng ngu ngốc này! ” hay kiểu “ Vào ngày đầu nữa chứ? ” kèm theo đó là tiếng thở dài thườn thượt.
Chàng trai của chúng ta bắt đầu nổi tính hiếu kỳ, có lẽ là cậu trai kia hơi bị phiền phức một xíu thật, nhưng phần lớn là với ý tốt. Anh đứng dậy và bước tới cậu, đặt tay lên vai và nở một nụ cười có hơi ngồ ngộ. Ban đầu cậu ấy giật mình nhảy dựng lên, nhưng sau đó liền nhanh chóng thả lỏng khi nhìn thấy đường cong rụt rè trên môi người kia. Tay bạn nhân viên đưa ra sau cổ, vén tóc sau gáy.
“ Lần nữa thì, mình xin lỗi về việc này. Mình không có ý định làm phiền cậu đâu. Đây là ngày làm việc đầu tiên và mình có chút lo lắng, hẳn là rõ ràng lắm… òm… hoặc là không…. hoặc có lẽ là một chút xíu? Mình lại bắt đầu lẩm bẩm nữa sao? Ôi mình nghĩ là vậy rồi.”
Cậu nói từ câu này sang câu khác, nhìn mọi nơi chỉ trừ cặp mắt cáo tinh anh kia. Thế là anh chàng hít một hơi để ổn định lại đầu óc, và bắt đầu lần nữa.
“ Mình muốn nói là, mình muốn mời bạn một món nước uống miễn phí để bù cho những rắc rối này được không?”
Nét mặt cậu vô cùng sắc sảo, gò má cao và thân hình khá gầy thon, tóm lại là khá dong dỏng, kiểu pha giữa thanh mảnh và có da có thịt ấy. Còn có một nốt ruồi nằm xinh xắn bên má, như thể được quyết định thêm vào ngay phút chót bởi người đã tạc nên cậu. Ái chà, đẹp đẽ như một bức tượng cơ đấy. Và… òm quyết định thêm nốt ruồi rất tuyệt đấy bà mụ nào đó ơi.
“ Cậu ấy đẹp thật” - Người kể chuyện nghĩ. Nhưng không thể bàn cãi là năng lượng xung quanh cậu đáng lo ngại thật đấy.
Anh không biết sự tự tin này ở đâu ra, nhưng đột nhiên cơ thể anh bừng tỉnh thứ cảm giác mà bản thân đã không cảm nhận được một thời gian khá dài rồi. Cổ tay anh ngứa ngáy. Nó muốn chạm vào cậu trai trước mặt, như thể hai người đã quen từ lâu rồi vậy, hoặc có thể, anh muốn ôm cậu ta. Đầu óc anh lúc này lại nảy ra một ý tưởng cho truyện mới, nó sẽ chỉ bắt đầu với vài trang giấy thôi, khởi đầu của những chương mới, và anh chẳng muốn gì hơn ngoài việc được lắng nghe và chia sẻ với bạn nhân viên đáng yêu ấy.
“ Mình không cần đồ uống miễn phí đâu, nhưng mình có thể biết tên bạn được không?”
Cậu bạn hơi lùi lại, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi tươi tắn đến nỗi làm cho anh chàng tác giả sắc sảo vẫn chẳng nhận ra mà mang theo chút hy vọng mỏng manh. Cậu lau tay trên tạp dề rồi rụt rè đưa ra.
“ Không sao mà? Tên mình là Seokmin nhé.”
Chỉ cần nhiêu đó, đóa hoa cười khi nãy còn e ấp thì giờ lại nở bung ra, đẹp đẽ và rực rỡ đến nổi chỉ sợ có người không nhìn ra vẻ đẹp ấy.
“ Mình là Jeon Wonwoo, rất vui được làm quen.”
_
Họ nhanh chóng trở thành bạn thân và bỗng nhiên cuộc đời Wonwoo trở nên có sức sống hơn mọi khi. Một ngày của anh sẽ trôi qua một cách nhạt nhẽo với hàng đống công việc (nhân tiện thì, anh là nhà văn của một nhà xuất bản lớn) và tuyệt nhất là khoảng thời gian ngắm nhìn Seokmin ở quán cà phê.
Bộ não trước khi khô đét nào là mấy kiến thức trường lớp thì giờ luôn được lắp đầy bởi những điều tích cực. Chàng trai với mái tóc nâu vui vẻ chào cả hai vị khách và thề là cậu nhân viên ấy có một nụ cười tưới đến mức có thể chiếc sáng cả bảng hiệu đèn LED luôn ấy, và tất nhiên rồi, cậu ấy là Seokmin đó.
Wonwoo như bị mê hoặc khi chàng trai nhỏ hơn chỉ đơn giản đổ vào thêm những điều tốt lành xung quanh cuộc sống anh, cho phép anh nhấp một ít mỗi khi Seokmin gửi cho anh cái nháy mắt hay làm khuôn mặt đần thối ngay giữa lúc cậu chàng pha cà phê.
Anh đôi khi cũng viết về Seokmin nữa. Những con chữ vương đầy lên khăn ăn và quyển sổ hay cũng có thể lòng bàn tay với những từ ngừ hoặc câu văn chợt nảy ra khi họ ở bên nhau. Những thứ kiểu như “ rực rỡ, tràn đầy nhựa sống, không thể giải thích được” được nguệch ngoạc bằng chữ viết tay xấu tệ hại trên mọi bề mặt. Mách bạn nhé, đó là một trong những dấu hiệu của một chàng trai có nhiều hơn một lời muốn nói với bạn đấy.
Đầu óc Wonwoo lại còn có thể vừa được lấp đầy bởi hình ảnh của cậu, ngồi ngay một giây sau lại rỗng tuếch cũng là bởi vì cậu nhóc đáng yêu ấy. Một dòng chảy thơ văn bất tận về những điều muốn thốt ra cũng sẽ biến mất chỉ với một ánh nhìn, một nụ cười hay chỉ là một cái gọi tên anh từ đôi môi của người kia. Cuộc sống của họ quấn chặt lấy nhau một tháng, rồi hai tháng và thế là thời gian cứ trôi đi cho tới khi họ nhận ra bản thân đã quấn lấy đối phương hơn một năm trời!
Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy như thế cả?
Có thể trên đường đi tìm lại niềm đam mê thì Jeon Wonwoo lại sa vào cái hố tình yêu mất rồi chăng?
Nhưng như bạn thấy đấy, Wonwoo chưa từng yêu bao giờ. Tất nhiên rồi, anh ấy có thể viết và kể những câu chuyện về nó như thể nó là của riêng anh vậy, nhưng… òm… chúng không phải. Anh cảm thấy dễ hơn khi kể về những thứ mà anh không có chút liên kết nào. Thế nên rất hiếm khi chàng tác giả mộng mơ mang những câu chữ ấy vào trong cuộc sống, nhỏ từng giọt của hiện tại vào trong văn chương và thổi hồn vào trong đấy.
Nhưng đột nhiên vũ trụ cho anh một bước ngoặt, có gì đó băng ngang đời anh khi anh cảm thấy mình dần cạn kiệt những câu chuyện mình có thể kể, bị tước bỏ những kinh nghiệm được tích lũy ở tuổi hai mươi hai. Thật điên rồ khi mà một thứ hoàn hảo và khó tin hiện tại đang đứng trước mặt anh trong một hình hài của chàng trai cao 1m80, người khẽ chạm vào anh khi anh lo lắng và yêu thích được ôm từ phía sau. Người mà sẽ nấu ăn cho Wonwoo mỗi khi anh ốm, sẽ đàn cây guitar và thưởng thức những điệu nhảy dưới mưa. Người sẽ hát to ơi là to trong khi tắm rồi chỉ ngượng ngùng sau khi nhận những lời khen ngợi và tán thưởng. Wonwoo cười khi thấy Seokmin bước ra từ căn phòng phía sau, ôm chặt túi đồ trên tay khi cậu chúc đồng nghiệp mình ngủ ngon. Mặc dù làm công việc từ 9 đến 5 giờ, cậu vẫn sáng bừng lên ngọn lửa hạnh phúc như mọi khi. Và anh chưa từng cười tươi như thế này trong đời.
Anh nghĩ rằng có thể nó đã được định như vậy.
_
Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai với hằng hà vết chai sần trên đầu ngón tay, với một trái tim trần trụi và một đam mê sáng bừng, thứ sẽ làm lóa mắt những kẻ dám bén mạng tới gần.
Tôi kể câu chuyện về anh ta. Câu chuyện khi đôi môi hai ta gặp nhau lần đầu, khi câu tỏ tình vượt ra khỏi tấm lụa trắng, khi đôi tay được nắm chặt trong màn đêm. Là khi hai ta chung bước dưới ánh sao trời lộng lẫy.
Tưởng chừng như không còn bất kì cảnh giới hay thiên hà xa xôi nào ngoài kia nữa, những sinh vật chưa từng được biết đến và những cảnh vật chưa từng nghe qua có thể sánh với điều này.
Tôi kể cho ánh trăng nghe về em.
Tôi nói đó là câu chuyện về mặt trời.
Và đó là cách để tôi sống thật cháy bỏng, hòa cùng nhịp thở với mặt trời của tôi.