Work Text:
Đối với những người giữ đèn hải đăng mà nói, họ thường không tự chọn làm nghề này chỉ vì những lý do đơn giản. Đói nghèo có thể là một trong số đó, cũng có thể là giấc mơ về một cuộc đời phiêu lưu, nhưng những kẻ mơ mộng ấy rồi cũng sẽ bỏ nghề, mang theo giấc mơ và sức khỏe tàn tạ rời khỏi đảo. Tartaglia không nghĩ mình là một kẻ mơ mộng, cũng không phải tự hắn chọn cái nghề này. Hắn là một tên tù, một tội phạm.
Lựa chọn của hắn nếu không là lời tuyên án tử hình thì sẽ là sống nốt quãng đời còn lại canh gác đèn hải đăng. Hắn chọn sự sống.
Khi một người gác đèn không thể mang gia đình của họ đi cùng, họ sống cách biệt hoàn toàn với thế giới, một thân một mình trên chênh vênh trên mỏm khối đá, không kể đêm ngày chiếu đèn cho những con tàu sải buồm ngang qua. Ngay từ những ngày còn nhỏ, Tartaglia đã nhìn thấy rất nhiều xác tàu đắm tơi tả nằm gần bờ biển quanh năm giông tố thét gào và nham nhở đá ngầm của Snezhnaya. Băng phủ kín hầu hết mặt biển gần bờ, phía xa là những tảng băng lững thững trôi, chỉ có những tay săn cá voi mới có đủ liều lĩnh mà căng buồm ra khơi như vậy. Vào mùa hè, thời tiết còn trở nên dở chứng khó chiều ghê gớm, và gió lốc cũng xảy ra thường xuyên hơn nhiều.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của một người gác đèn trên mỏm luyện ngục trần gian như thế chính là không bao giờ được để lửa tắt.
Bảo trì và làm sạch thấu kính Fresnel cùng bồn thủy ngân quả là một công việc nhạt nhẽo. Cho dù rằng cái đèn có thể tự động quay, Tartaglia vẫn phải kiểm tra bộ phận quay liên tục và sửa chữa chỗ nọ chỗ kia cả trong lẫn ngoài tháp đèn mỗi khi có thứ gì đó quyết định hỏng. Có những đêm mà chỉ chợp mắt một chút thôi cũng là quý giá với Tartaglia.
Sóng biển có lúc dâng lên đến tận cổ tháp đèn vào những ngày biển động mạnh nhất. Gió gào thét, nước cuộn xé, những âm thanh mà chúng tạo ra kinh khủng đến tê dại. Bạn đồng hành duy nhất của Tartaglia xuyên những giờ cuồng loạn đó là những bức thư của cậu em trai, người duy nhất chưa hay biết gì về tội ác của hắn, và tiếng gào rú của đại dương ra sức vùi dập lên hòn đảo nhỏ.
Teucer là đứa em nhỏ nhất của Tartaglia, người cuối cùng trên đời còn viết thư cho hắn. Những người còn lại đều đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Thằng bé chưa biết gì về tội ác mà anh trai nó gây ra và vẫn luôn nghĩ rằng công việc gác đèn hải đăng chính là việc làm ngầu nhất trên đời. Cậu nhóc hỏi anh mình rằng liệu hắn đã nhìn thấy kỳ lân biển thật gần bao giờ chưa, hay những ngọn sóng hùng vĩ cao đến tận trời, những con tàu cướp biển đồ sộ, hay thậm chí là những người cá huyền bí. Những thứ đó, Tartaglia đều từng nhìn thấy qua, ngoại trừ hắn chưa gặp một người cá nào. Vậy là hắn bịa ra một câu chuyện về một người cá để làm vui lòng cậu em nhỏ.
Cô đơn vây lấy hắn vào những lúc hắn rã rời nhất. Gió biển hú bên tai hắn, và vào những đêm bình yên hơn, nghe giống như những lời thủ thỉ, một bài hát. Hắn phải thức dậy cứ sau mỗi vài giờ để chắc chắn rằng ngọn đèn vẫn tiếp tục quay, lý trí hỗn loạn vì kiệt sức. Giới thủy thủ tin vào câu chuyện về những người cá là đều có lý do của nó. Họ lạc lõng giữa biển khơi, sóng xô xé lên mạn thuyền, tiếng mòng biển kêu nháo nhác, trước mắt họ là cơn bão đang gầm rú nơi chân trời, và họ hiểu tính mạng họ phụ thuộc vào chính cái thời tiết điên cuồng này. Hàng tháng trời lênh đênh ròng rã trên biển và hàng tuần liền bị cô lập trên một mỏm đá có thể khiến bất cứ kẻ minh mẫn nào phát điên. Và Tartaglia là một kẻ cứng đầu. Hắn lưu lại nơi này, tính qua tính lại, cũng đã hơn một năm.
Thư của Teucer không tới nữa. Cậu nhóc hẳn đã biết những chuyện Tartaglia đã làm, hoặc mọi người đã kể cậu nghe anh trai của cậu độc ác đến mức nào. Tartaglia vẫn viết, vẫn kể về người cá và thủy thủ cho cậu, nhưng tuyệt nhiên không một lời hồi đáp. Đối với họ, hắn đã chết rồi.
Khi cô độc trở nên không thể chịu được, Tartaglia bắt đầu nói chuyện với đại dương, đáp lại tiếng gọi của nó bằng tiếng hum và những khúc ca trong đêm trắng. Đã hơn một năm rồi, và người duy nhất còn ghé thăm hắn chỉ để tiếp tế cho hắn đồ ăn nước uống, nhưng những lá thư mà hắn ngóng trông thì tuyệt nhiên không có. Itto, người lái thuyền, bảo hắn rằng gã sẽ mang đến cho hắn một chai rượu tốt trong chuyến hàng tiếp theo của gã, và hắn đồng ý. Cái chai trở thành bạn đồng hành mới của hắn.
Nhân loại không chứa chấp Tartaglia, Tartaglia làm bạn với mòng biển và đêm xuống đợi trăng tròn. Hắn đắp đất xây những ụ đất nhỏ, gọi chúng là tượng đài để bị nhấn chìm. Đôi lúc, hắn tin rằng đại dương đáp lại lời cầu nguyện và những bài thơ hắn viết bằng một giọng ngân nga của riêng nó. Khoan khoái. Đại dương yêu hắn.
Sau khi kiểm tra bể thủy ngân lần thứ ba trong ngày, Tartaglia ra ngoài tản bộ. Hắn thường sẽ đi lòng vòng quanh hòn đảo, câu vài con cá dọc bờ nước. Hắn từng nhìn thấy rất nhiều loài cá trước đây, thi thoảng là vài loài cua ghẹ, cái chai luôn được dắt nơi thắt lưng. Lần này, hắn bắt gặp một cái bóng dài chìm dưới tầng nước, có lẽ là một con kỳ lân biển, nhưng kỳ lân biển thì không gầy như vậy, và cái bóng trông như có chi giống người.
Tò mò, sáng nào hắn cũng lang thang nơi cuối đảo, chỗ gần con nước nhất. Có lẽ hắn sẽ phát hiện ra thứ gì đó động trời để kể lại cho Teucer. Sinh vật này rất khó nắm bắt, nhưng nhẫn nại của Tartaglia thì không hề thiếu. Hắn đặt một cái bẫy nhỏ, đổ vào trong đó vài đồng tiền lấp lánh. Vì một số lý do, hắn nghĩ rằng cá thường bị thu hút bởi những thứ phát sáng.
Và nó thật sự thành công. Một sinh vật diệu kỳ xuất hiện ở ngay đó, trên tay là những đồng xu phát sáng của Tartaglia! Hắn gọi người cá trước mặt, hỏi thăm y một cái tên. Y bảo hắn y được gọi là ‘Zhongli’, hắn có thể hiểu cho dù không hề nghe thấy giọng sinh vật kia đáp lại. Hắn phá lên cười như một kẻ điên. Đại dương đã đáp lời hắn, tiếng sóng xô hóa thành câu chữ. Quả là một cái tên hay.
Tartaglia bắt đầu dành thời gian rảnh viết thư cho Teucer, kể lại cuộc gặp mặt khó tin của hắn và quay lại thăm Zhongli bất cứ lúc nào mặt biển quyết định dịu đi đôi chút. Người cá xinh đẹp trở thành người bạn tốt nhất của hắn. Y kể hắn nghe về thế giới bao quanh họ, về sự tồn tại của loài ngựa với cái cổ dài và cao như thân cây, những tấm thảm nhiệm màu biết bay hay về loài voi to lớn kỳ lạ màu hồng. Đọc lại những dòng đó trong bức thư, mọi thứ đều thật điên rồ, nhưng người cá là một sinh vật thần bí. Nếu người cá có tồn tại, vậy tại sao những con ngựa với cổ dài như cái cây lại không?
Có lẽ nếu hắn có thể chụp được một bức ảnh của người kia, Teucer hẳn sẽ muốn tiếp tục viết thư cho hắn. Tiếc rằng đến giờ hắn vẫn chưa tìm được cơ hội.
Một đêm, Tartaglia như ngồi trên đống lửa. Từng đợt sóng lại đập dữ dội vào tháp đèn, cao và dữ dội hơn bất cứ đêm giông nào. Bão lớn không hay xảy ra quanh khu vực này, nhưng gió lốc và giông tố lại là một chuyện khác. Nếu không bám chắc vào lan can, hắn chỉ xoay xở vừa đủ để đứng cho vững bên ngoài hành lang tòa tháp. Việc của hắn là phải giữ cho lửa của ngọn đèn phải cháy, nhưng hắn đứng đây, phơi mình giữa những lưỡi gió hung tợn, nước biển xô tung tóe dìm hắn ướt nhẹp từ đầu đến chân. Con mẹ nó cái đèn, tâm trí hắn giờ chỉ đủ để lo lắng cho người bạn duy nhất của hắn.
Ánh đèn lóe lên, bắt được một cái bóng đen dài. Người cá vật lộn giữa những ngọn sóng lớn, thân hình thon dài của y bị nước dâng lên dìm xuống lôi đi. Tartaglia vội chạy đến thấu kính, cố gắng xoay nó ra khỏi bờ biển, chuyển nó ra xa khỏi tòa tháp. Hắn cố hết sức không để cái đèn va vào vách đá. Đại dương như một con quái vật, thứ mãng xà gớm ghiếc trăm đầu vươn ra quấn lấy người bạn thân nhất của hắn ném vào chỗ chết.
Nếu như tòa tháp này có thể cháy đủ to, có lẽ nó sẽ khiến con mãng xà sợ, Tartaglia nghĩ. Hắn giật lấy chiếc bật lửa, một tấm ga giường trong phòng ngủ và đốt. Sau đó, hắn lao xuống cầu thang và đâm đầu phóng ra ngoài.
Người cá xinh đẹp đang đợi hắn; hắn sẽ rời đi cùng với Zhongli thân yêu của hắn! Hai người họ sẽ sống bên nhau suốt đời trên biển. Mẹ kiếp nó đèn hải đăng! Nó cháy rồi, bể thủy ngân trên nóc tòa tháp phát nổ dữ dội, và Tartaglia cười như một tên điên. Con mãng xà tai quái đã buông tha người yêu hắn.
“Mang tôi đi cùng em, tình yêu của tôi! Giải thoát tôi khỏi chốn tù đày này đi!” Hắn hét lên trước khi một con sóng sừng sững sụp xuống nuốt chửng lấy hắn.
Một chiếc sừng kỳ lân biển chọc xuyên sóng, rẽ nước đi theo người tình của mình.