Actions

Work Header

Chất xúc tác

Chapter 5: Những ngày trời mưa

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

Bằng chứng từ chiếc điện thoại của Miko khi cô quay lại lời thú tội Jiro trước khi bị tấn công, cùng với chính chiếc điện của hắn và nhân chứng là thầy Zen. Hắn ta không thể nào thoát khỏi vòng pháp luật, và càng sốc hơn khi cảnh sát phát hiện ra hàng chục file của vô số các nạn nhân khác của hắn. Thì ra chỉ cần có người đối tốt với Jiro và quan trọng hơn là phải xinh đẹp, hắn ta sẽ ngay lập tức cho rằng họ yêu hắn và tìm mọi cách ép buộc họ phải nghe lời mình. 

Sự kiện này đã làm rúng động toàn Nhật Bản, cha mẹ của Jiro đã phải đưa hắn ta ra nước ngoài để trốn tránh dư luận, dù thế nào thì họ cũng không còn có thể quay lại đất nước Mặt Trời mọc này nữa. Và cổ phiếu của công ty họ đã sụt giảm nhanh chóng đến mức đáng báo động, việc nó phá sản chỉ còn là chuyện nay mai.

Miko được đưa vào bệnh viện để chữa trị và hỗ trợ hồi phục tinh thần sau chấn thương, Hana đã khóc sướt mướt và ngày nào cũng đến thăm cô. Thậm chí cô bé còn giao hết đống bánh donut quý giá của mình cho Miko với hy vọng cô sẽ khôi phục năng lượng một cách nhanh chóng. Đáng tiếc, Miko chứ nào phải là Hana đâu mà có thể áp dụng được cách đó. 

Yuria, Rom và Mẹ Đỡ Đầu cũng ghé thăm vì lo lắng cho cô, tất nhiên Rom không quên tranh thủ chào bán các viên đá quái dị của mình đến các bệnh nhân và suýt nữa đã bị các y tá cấm đặt chân đến đây (Miko và Yuria đã vờ như không quen biết anh ta). 

Sau tất cả, Miko mới nhận ra rằng, có rất nhiều người quan tâm đến cô. Điều này khiến cô ấy cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

 


 

Cánh nhà báo liên tục làm phiền Zen và Miko trong suốt thời gian sự kiện lùm xùm này diễn ra, dù sao cô cũng là nạn nhân duy nhất thoát khỏi tên quái vật đội lốt người, nên việc trở thành trung tâm của sự chú ý là chuyện không thể tránh khỏi. Vì vậy, họ đã phải tạm ngưng đến trường trong vòng một tháng để sự việc lắng xuống, và cả hai rất mong muốn có thể trở lại cuộc sống bình thường của mình.

 

“Em muốn nói gì với anh sao?” - Zen lên tiếng để cắt đứt bầu không khí im lặng đang kéo dài này. Không hiểu sao em trai của Miko lại hẹn anh ra đây chỉ để bốn mắt nhìn nhau. Tất nhiên, Zen không có thời gian cho việc nhảm nhí đó, và anh cũng không thích lòng vòng.

“T-Tôi… dù vẫn còn rất giận anh… nhưng… anh đã cứu chị tôi nên…” - Cậu ta ngập ngừng và hai má đỏ bừng như hai trái cà chua.  - “Thực sự cảm ơn anh!”

Nói rồi cậu ta chạy biến đi một mạch, Zen nhìn theo bóng dáng cậu xa dần, và cậu ta vấp té ngay khúc cua, đúng là hậu đậu. 

“Chị em nhà này thật kỳ lạ…”

 


 

Phải mất một thời gian dài Miko mới có thể đến trường trong yên bình, thật khó tin là chỉ mới đây thôi, cuộc sống của cô đã hoàn toàn bị đảo lộn. Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, đó là điều mà Miko đã học được và cô ấy sẽ khắc ghi mãi trong đầu.

“Miko, đến giờ đi học rồi đấy!” - Mẹ cô gọi với từ trong bếp, bà ấy đang vất vả để rửa hết đống chén dĩa một cách vội vàng nhất, với hy vọng có thể kịp thời gian mở bán cửa hàng hoa của mình.

“Vâng!”

Nói rồi Miko đặt hộp pudding yêu thích của cô lên chiếc đĩa trước di ảnh của bố, cô chắp tay lại và vái. Theo như lời khẳng định của Zen, vào tối hôm ấy, chính bố của cô đã dẫn lối để anh có thể tìm thấy cô. Thì ra ông vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của cô con gái bé bỏng của mình, có lẽ đó cũng là lý do tại sao mà ông vẫn chưa thể siêu thoát.

“Bố an tâm nhé, bây giờ con đã mạnh mẽ hơn rồi!”

Miko đoán hẳn ông đã nghe thấy và đang mỉm cười với cô. Từ sau sự kiện ấy, đã có nhiều thay đổi diễn ra trong cô và cả Zen. Cô đã kể cho anh tất cả mọi thứ về khả năng của mình. Chẳng vì lý do gì cả, đơn giản chỉ là cô ấy muốn tự mình nói ra. Và cô nhớ mãi khoảnh khắc anh nhẹ mỉm cười với cô, khiến trái tim Miko đập nhanh hơn bình thường. Thật là khó hiểu, nhưng cô ấy chẳng ghét cảm giác này một chút nào. 

Miko lắc đầu và tập trung xỏ đôi giày vào chân, cứ nấn ná như vậy thì chẳng mấy chốc, cô sẽ trễ học mất thôi.

“Chào mẹ, con đi học đây!”

“Nhớ dặn Zen tối nay ghé nhà chơi nhé, mẹ có làm món đặc biệt đó!” - Mẹ cô nháy mắt, bà là người duy nhất hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, và cố gắng tạo điều kiện cho Miko và Zen gặp nhau nhiều nhất có thể. Có lẽ ngay lúc này cả hai vẫn còn quá ngốc nghếch để nhận ra đó là mối quan hệ gì, nhưng rồi họ sẽ sớm biết thôi. Mẹ cô không khỏi mỉm cười thích thú.

Miko gật đầu và thở dài. - “Ngày nào thầy ấy chả đến!”

Quả thật từ sau hôm ấy, Zen thường xuyên đưa cô về nhà, và đã vô tình trở thành khách quen của gia đình cô từ lúc nào không hay. Một phần vì anh sống một mình nên mẹ của Miko đã liên tục mời anh đến nhà dùng bữa cùng họ, với thái độ niềm nở ấy khiến cả Zen cũng khó mà chối từ. Có nhiều lúc, Zen sẽ đem Mocha theo để Kyousuke có thể chơi cùng, nhưng thay vì gọi đúng tên do anh đặt, em trai cô lại gọi là Nekomaru. Xui cho cậu, dù có cố gắng bao nhiêu lần đi chăng nữa, chú mèo ấy cũng chẳng thèm phản ứng gì vì nó đã quen với cái tên Mocha rồi. 

Miko đóng cánh cửa lại và ngước nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, hôm qua bản tin dự báo thời tiết đã nói rằng trời sẽ đổ mưa, cô đã từng một lần không tin tưởng nó và xuýt chút nữa phải lội mưa về nhà. Nhưng chẳng sao cả, cô ấy sẽ vờ như mình không nhớ đến việc mang theo dù và phải đứng đợi vậy. 

 


 

Sắp xếp lại giáo án giảng dạy của mình, Zen nhìn vào chiếc đồng hồ bên cạnh, đã đến lúc anh phải về nhà. Zen đứng dậy đẩy chiếc ghế vào trong và tắt đèn của phòng giáo vụ. Anh bước chậm rãi trên hành lang vắng lặng không một bóng người. Hôm nay trời mưa khá lớn, và bầu trời thì âm u một màu xám xịt. Bất giác, anh lại nghĩ ngợi về những chuyện đã trải qua, chúng cứ tựa như một giấc mộng đêm hè vậy.

Kể từ ngày cô gái tên Yotsuya Miko bước vào đời anh, mọi thứ trong cuộc sống của Zen đều trở nên đảo lộn, không còn theo những trật tự vốn có nữa. Lần đầu tiên anh được hoàn toàn giải phóng khỏi những xiềng xích từ bóng ma của người mẹ quá cố, lần đầu tiên anh nhận nuôi mèo mà không phải cảm thấy tội lỗi hay lo sợ mình sẽ không thể chăm sóc được nó. Và lần đầu tiên, anh cảm thấy mình muốn bảo vệ ai đó.

“Thầy!”

Zen ngạc nhiên nhìn về phía giọng nói, là Miko đây mà. Tại sao cô ấy vẫn còn ở đây?

“Em lại quên đem theo dù à?”

Miko gật đầu, không có vẻ gì là muốn phủ nhận. Cô liếc nhìn anh bung mở chiếc ô đang cầm trên tay, rồi hướng ánh mắt vào cô.

“Đi thôi!”

Miko mỉm cười và lật đật chạy theo, không hiểu sao giờ đây cô bỗng thích cái thời tiết này hơn một chút. 

Trên con đường quen thuộc hằng ngày mà họ đã đi cùng nhau rất nhiều lần, nhưng với Zen lúc nào nó cũng đều mang lại những cảm giác rất kỳ lạ. Anh không biết phải giải thích như thế nào, chỉ là mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ ảo cứ như thể cả thế giới của Zen chỉ gói gọn trong chiếc ô này. Anh không biết phải hỏi ai về triệu chứng của mình, kể cả với Satoru vì dù cậu ta là bác sĩ, nhưng lại là bác sĩ thú y. Có lẽ đây là vấn đề mà anh phải tự tìm cho mình lời giải đáp.

Zen để ý cứ mỗi một lúc, Miko sẽ đưa tay ra khỏi phạm vi của chiếc ô để có thể hứng nước mưa, đó dường như là một thói quen kỳ lạ khó bỏ đối với cô. Nhưng thực ra, anh cảm thấy hành động đó cũng khá thú vị, chẳng vì lý do gì đặc biệt ngoài việc anh thích nhìn cô làm như thế. 

Đột nhiên, Miko níu tay áo của Zen với gương mặt hết sức bình thản. Zen hiểu cô muốn ám chỉ có một sinh vật đáng sợ đang ở gần họ, đây chính là tín hiệu mà anh và Miko đã từng quy ước với nhau. Để nói thêm một chút, cách đây ba tuần anh từng hứa với cô rằng, mỗi khi cô gặp phải con quái vật nào đó, cô chỉ cần báo hiệu với anh bằng cách níu tay áo của Zen, anh ta sẽ hỗ trợ để cô có thể yên tâm thoát khỏi chúng. 

Anh rút chiếc tai nghe của mình và đeo vào một bên tai của Miko, tay bấm nút phát trên màn hình di động đang nằm yên vị trong túi. Anh khẽ mỉm cười nhìn cô, đôi mắt của họ chạm vào nhau trong giây lát.

“Đây là bài hát yêu thích của tôi, em hãy nhắm mắt lại và thử cảm nhận nó xem.”

Miko làm theo, và có lẽ cô đang cảm nhận từng lời nhạc, hoặc cũng có thể chỉ vì cô ấy mong nỗi sợ của mình qua đi một cách nhanh chóng. Anh không chắc là cái nào, nhưng anh biết, anh muốn cô lắng nghe bài hát mà anh rất thích.

My whole world changed from the moment I met you

And it would never be the same

Felt like I knew that I always love you

From the moment I heard your name

Everything was perfect, I knew this love was worth it

Our own miracle in the makin"

Until this world stops turning

Tiếng mưa vẫn rơi tí tách tí tách từng chút một, hòa quyện với bản nhạc mà thầy đã mở cho cô. Miko biết bài hát này, đây là một bản tình ca rất nổi tiếng của nhóm nhạc 911, đến mức nó thường được phát trong các lễ cưới. Trước đây, Miko không thích thể loại nhạc này cho lắm, vì cô có hứng thú hơn với Rock and Roll với âm hưởng mạnh mẽ, cháy bỏng. Và cô ấy không nghĩ Zen lại thuộc tuýp người theo trường phái lãng mạn.

Smiles by the thousands, your tears have all dried out

"Cause I won"t see you cry again

Throw pennies in the fountain, and look at what comes out

Sometimes wishes do come true

Now everything is perfect, I know this love is worth it

Nhưng không hiểu sao vào lúc này, Miko lại cảm thấy như tâm hồn của mình đang đồng điệu với từng lời, từng giai điệu của bài hát. Cứ như thể ca khúc này được viết để dành tặng riêng cho cô vậy. Và tất cả mọi lo âu, sợ hãi của Miko bỗng chốc tan biến. 

Đôi lúc, Miko nghĩ rằng, phải chăng ông trời ban cho cô giác quan thứ sáu là để được trải qua khoảnh khắc này. Nếu như không có nó, có lẽ cô ấy đã không biết đến Zen là người như thế nào, và anh cũng sẽ xem cô như một dấu phẩy trong hàng sa số những dấu phẩy khác trong cuộc đời mình. Hiển nhiên mà nói, thế giới của cả hai sẽ chỉ như hai đường thẳng song song, mãi mãi không bao giờ chạm đến nhau. 

Ngẫm lại thì, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, mọi thứ cứ tựa như một phép màu kỳ diệu. Miko lén nhìn Zen, và anh cũng vậy, trong một khoảnh khắc, cô nghĩ anh cũng có suy nghĩ giống hệt cô. Họ mỉm cười và cùng rảo bước về nhà với giai điệu ngọt ngào của bản tình ca vẫn còn vang vọng dưới cơn mưa.

Our own miracle in the makin"

Until this world stops turning

I"ll still be here waiting and waiting to make that vow that I"ll

I"ll be by your side, "til the day I die

I"ll be waiting "til I hear you say, "I do"

Notes:

(*) lời bài hát được trích từ ca khúc I Do của nhóm nhạc 911, đây là một bài hát rất hay và mình cảm thấy khá phù hợp với bối cảnh trong câu chuyện. Nếu được mọi người hãy nghe thử nhé, hoàn toàn không phí thời gian đâu, và từng lời nhạc mình lựa để trích vào đây không phải là ngẫu nhiên đâu nha ;))

Vậy là cuối cùng câu chuyện đã đi đến hồi kết, nói là kết thúc thì cũng không chính xác cho lắm. Với mình, nó giống như một bước ngoặt cho tương lai phía trước của cả Miko và Zen. Thật sự thì tính đến hiện tại, mình cảm thấy hai nhân vật này khá là hợp nhau theo kiểu bình yên ấy, thế là tự dưng mình đổ cái thuyền này mất tiêu. Mà tìm mãi nhưng vẫn không thấy truyện nào về đôi này hết trơn nên là thôi, tự mình viết vậy. Hy vọng sắp tới sẽ có nhiều fic về cặp này hơn.

Ban đầu mình chỉ định làm theo kiểu truyện ngắn 1 chap thôi, nhưng càng viết thì lại càng thấy nó vẫn chưa đủ để mối quan hệ của hai nhân vật có sự thay đổi rõ rệt. Việc suy nghĩ ra những sự kiện nào có thể xảy đến và tác động đến họ cũng khá là khoai nữa (cả hai đều trầm tính như nhau nên chả ai chịu chủ động trước Ụ w Ụ), với lại thông tin cụ thể về các nhân vật cũng ít nên mình gặp kha khá khó khăn khi sáng tác truyện này =((

Tuy khó  nhưng vì OTP thì sông sâu mấy cũng lội, núi cao mấy cũng trèo đúng không nào cả nhà ^^. Nhân tiện thì tiêu đề truyện cũng có nhiều ẩn ý lắm nha ;))

Nãy giờ mình lảm nhảm hơi nhiều nhỉ, chắc tại đây là chap cuối rồi nên cảm xúc nó dâng trào ấy mà hihi. Chân thành cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đọc đến đây, mình thực sự rất vui khi các bạn đã ủng hộ truyện của mình, các bạn chính là nguồn động lực rất lớn đối với mình luôn đó <3.

Năm mới sắp đến rồi, chúc mọi người sẽ thực hiện được những mục tiêu sắp tới nhé ^^

18/1/2022