Work Text:
Tại nghĩa trang không tên nằm ở ngoại ô Tokyo, người ta hay nói về một bia đá đặc biệt mà ngày nào cũng sẽ có người đến viếng thăm. Lão già trông coi ở đây nói cùng giọng tiếc nuối kì lạ, dưới lớp đất đá nơi đó làm gì có ai. Vật được an táng cũng chỉ là cặp kính không còn nguyên vẹn, nghe đâu chủ nhân của nó đã phải hi sinh trong một trận chiến ác liệt lắm. Lão kể, ngày mà bia đá ấy được dựng xong, có một tốp người đã đến đó và để lại một khối hộp trông rờn rợn bên bia đá. Không chỉ cái khối ấy không bình thường, tốp người kia còn dán bùa lên nó, thêm một cũi gỗ bên ngoài cũng chi chít bùa chú khiến cho góc nghĩa trang đó trở nên quỷ dị vô cùng. Bọn họ trông trẻ tuổi nhưng ai cũng có những vết sẹo trên da thịt, ngay cả trong ánh mắt họ cũng mang theo nỗi buồn hiếm thấy ở độ tuổi ấy. Họ tự giới thiệu bản thân là Chú thuật sư, một công việc lạ lùng.
- Nanamin, em để thầy Gojo cạnh anh nhé. Hai người tranh thủ tán gẫu đi, thi thoảng em lại đến.
Chàng thiếu niên tóc hồng dẫn đầu tốp người đã nói như thế trước khi rời đi. Dáng vẻ luyến tiếc, rõ ràng là vẫn chưa dám tin đối phương đã thật sự ra đi. Ai đến đây cũng sẽ thế thôi, phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn mang tên cái chết, chấp nhận bản thân và người kia đã âm dương cách biệt.
.
Lão già lau bề mặt bia đá, cái tên Nanami Kento như hiện rõ hơn sau khi lớp bụi mỏng bên trên đã trôi sạch. Trên di ảnh, người đàn ông ấy nghiêm nghị đến lạ, cặp mắt kính cũng không thể che đi ánh mắt quật cường nọ, hai bên gò má hóp càng khiến anh trông già dặn. Dù vậy, con số hai mươi tám kia lại luôn nhắc nhở lão rằng anh ra đi khi còn quá trẻ. Lão thở dài thườn thượt, ánh mắt đảo đến khối hộp với những con mắt mở to, trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống lão vậy. Thứ này tên gì, lão không biết, chỉ là hay nghe những người kia gọi là thầy Gojo. Họ còn đặc biệt dặn lão, nếu mấy con mắt kia có nhắm lại thì hãy nhanh chóng gọi điện báo cho họ nữa. Thiếu niên tóc hồng vẫn là người sốt sắng hơn ai cả. Cậu ấy nói, cậu không muốn mất thêm bất kì ai cả.
Kì lạ thật.
- Cậu Nanami, lão chẳng quen biết gì cậu cả nhưng mà
cậu được yêu quý lắm đấy.
.
Chiếc hộp kì lạ kia hiển nhiên chính là Ngục Môn Cương, chủ ý này cũng là của Itadori Yuuji. Cậu đặc biệt để ý đến việc Nanami và thầy Gojo có một mối quan hệ hơn mức tình bạn, tình đồng nghiệp đơn thuần. Megumi đã từng nói cậu nghe, đó là mối liên kết không tên giữa những người từng đánh mất một người bạn quan trọng với bản thân mình. Và vì từng đánh mất, họ không muốn điều đó lặp lại một lần nào nữa. Dần dần, khát khao níu giữ nhau của hai người càng mãnh liệt và nó trở thành một ràng buộc ích kỷ, một lời nguyền đáng sợ.
Nhưng mà chú thuật sư sinh nghề tử nghiệp, chuyện vừa qua cũng chẳng hề đơn giản nên mất mát là chuyện không thể tránh khỏi. Yuuji nói, dù gì cũng chỉ có Gojo là chưa biết việc Nanami mất, chi bằng để đấy, khi nào thầy thoát ra được thì hay khi ấy. Với cả để đó Nanami xem như cũng có người bầu bạn.
Và Ngục Môn Cương được phong ấn bên cạnh nơi an nghỉ của Nanami như thế đấy.
.
Sau khi hoàn tất công việc của ngày hôm ấy, trên đường trở về kí túc xá, Yuuji đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Đầu dây bên kia ậm ừ vài tiếng, cuối cùng cũng chỉ nói một câu nhanh gọn rồi tắt máy.
- Cái hộp cậu để ở đây…
nó nhắm mắt rồi.
.
Quả thật, Ngục Môn Cương đã nhắm mắt, người ở trong đó cũng không thể thoát ra được nữa. Một cánh hoa nhạt màu lảo đảo rơi xuống, chạm lên bia đá lạnh lẽo và rồi dừng lại bên trên khối hộp nọ. Yuuji ngước mắt nhìn.
Hoa anh đào nở rồi.
Gốc cây ngày nào còn xơ xác bên mộ phần Nanami đã nở rộ rồi. Từng cánh hoa nhạt màu thả mình theo chiều gió, vuốt ve trên từng tấc da thịt của những người ở đó như lời an ủi, cũng như những gửi gắm cho thế hệ sau này. Trên một cành cây to thấp thoáng có hai bóng người cao cao. Họ nắm lấy tay nhau, vai kề lấy vai như muốn tìm lại cảm giác từ rất lâu về trước. Chẳng ai để ý, chàng trai với mái tóc vàng chanh đã ngồi đó lâu lắm rồi. Hắn mong người kia an toàn, cũng mong người kia có thể đến bên hắn.
Tình yêu đúng là một lời nguyền méo mó nhỉ?
Và hôm nay, người kia đến bên hắn. Anh chỉ bất ngờ xuất hiện bên hắn, bàn tay gầy gầy kia đan xen vào tay hắn. Anh nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn đến những học trò của mình.
- Tụi nhỏ sẽ ổn mà nhỉ, Nanami?
- Tất nhiên rồi, Gojo.
.
end.