Chapter Text
Satomi Rentarou, chiến sĩ cơ giới và là một Promoter trẻ tuổi, tỉnh giấc sáng hôm đó chỉ để biết mình là người duy nhất trong phòng. Tâm trí mệt mỏi gần như chẳng còn sót lại chút kí ức nào về buổi tối qua có Kagetane ở đây, nhưng càng nghĩ Rentarou nhớ lại càng nhiều. Một cảm giác xấu hổ xen lân sợ hãi dâng lên, cậu nhớ hai quý cô nhỏ say sưa ca hát, và rồi phòng ngủ, nhưng họ-… Ôi đệt. Hít sâu một hơi cậu cúi xuống với hi vọng ít nhất vẫn còn nhìn thấy cái quần. Đồ ngủ? Cậu có thay bộ này sao.
Một khoảng lặng trôi qua trước khi cậu bật dậy khỏi giường, đôi mắt mở to đầy thanh tỉnh. Người đó thay cho mình! Nhưng con mẹ nó, lão chuồn đâu rồi?! Suy nghĩ của Rentarou quá hỗn loạn khiến cậu không thể nghĩ ngợi gì ngoài những kí ức trong đầu.
“Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ…?” Cậu đứng lặng trong phòng, trái tim đau thắt lại.
Mất vài giây sau cậu mới sực nhớ ra bữa đêm hôm qua hai người cùng ăn. “Bồn rửa!” Cậu thầm nghĩ. Nếu Kagetane đã ở đây hôm qua, thì chắc chắn phải có hai chiếc đĩa.
Cậu học sinh đẩy cửa mở và lao vào phòng ăn tối, cẳng chân đập trúng chiếc bàn bên dưới. Thầm rủa một tiếng cậu vội chạy qua chỗ bồn rửa và hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng. Chỉ có một cái trong bồn và đó là của Rentarou. Cậu có thể khẳng định dựa vào mẩu vụn giòn của miến thịt cháy còn dính lại trên đó.
“Cái quái gì–” Đang tính chửi rủa một cậu, cửa phòng bỗng nhiên trượt mở làm cậu giật mình.
Enju trong bộ đồ ngủ bước vào và rụi mắt như cố rũ bỏ mọi sự buồn ngủ. “Buổi sán…”Cô bé vừa ngáp vừa đi đến chỗ cái bàn xô xệch.
Nhìn con bé như vậy, cậu cũng không ngăn được muốn ngáp. “Ờ, ừ-… nè, Enju.” Cậu cẩn trọng gọi.
“Bữa sáng có gì vậy, ngài đội trưởng?” Cô bé ghé cằm lên bàn, mắt không thèm nhìn sang bạn Promoter.
Bữa sáng? Con bé đang nói-… Ôi, chết– đúng rồi! Satomi-kun quên mất cô bé không ăn bữa khuya với cậu hôm qua và không nghĩ đến việc cô bé sẽ đói. “Ừm…” Cậu đi vòng quanh bếp, tìm thấy vài quả trứng và mấy lát bánh mì. “Bánh mì nướng kiểu Pháp nhé?” Cậu quay ra hỏi và cô bé đã hoàn toàn gục đầu xuống bàn, hơi thở chậm rãi. Enju đang ngủ. “Con bé có ngủ tí nào hôm qua không vậy.” Cậu thầm hỏi.
Mắt nhắm mắt mở, cậu cũng làm xong bữa sáng cho Enju. Chiếc tạp dề vòng vội quanh eo, nút thắt lơi đến gió thổi cũng bung ra, và ngay khi vừa nấu xong, dây buộc rủ xuống như chưa hề được buộc.
Cậu lê bước qua bàn, tay bưng chiếc đĩa với ba miến bánh nướng phủ si rô dành cho Inititor bé nhỏ. Đặt xuống trước mặt cô bé, cậu ngả lưng ra ghế, thở dài mệt nhọc. Cô bé tỉnh dậy.
“Vậy, Enju…” Cố gắng đề cập đến chuyện Kohina và Kagetane, “…Em ngủ thế nào?”
Cô bé ngẩng đầu và lầm bầm ra một chữ. “Tốt.”
Như vậy vẫn chưa đủ, nên cậu quyết định hỏi sâu thêm. “Thế còn Kohina?”
Enju cắn một miếng bánh, từ tốn nhai, hai mắt nheo lại suy tư. “Em chả biết nữa…” Cô bé nói với cái mồm đầy thức ăn. “Em đoán là bạn ấy rời đi sớm lắm, lúc em đang ngủ ấy…”
Satomi-kun an tâm hơn hẳn. Cậu không hề mơ tưởng, vậy là tốt, nhưng hai người họ đi đấu vào sáng sớm như vậy? Giờ họ ở đâu? Nhưng quan trọng hơn, tại sao họ rời đi?
Cậu mất vài phút nhìn quanh phòng xem có mất đồ gì không, dù cậu biết họ không phải trộm. Tuy thế, cậu vẫn kiểm tra trước khi quay qua hỏi, “Vậy Kohina có nói em sẽ đi đâu không?”
“Không.” Con bé ngây ra trả lời, nhai thêm vài miếng nữa và giữ im lặng như không.
“Enju, thôi nào, giúp anh chút đi.” Cậu thở dài ngao ngán và ngả đầu xuống bàn.
“Xong rồi!” Cô bé vuốt bụng và đặt hai tay lên bàn với vẻ thỏa mãn. “Được rồi, đội trưởng.” Con bé cười một cái thật tươi. “Giờ, chúng ta có thể nói chuyện rồi.”
Rentarou quay qua và híp mắt nhìn cô bé. "Thiệt tình, cảm ơn, anh đã cố làm vậy trong suốt 20 phút đấy.” Cậu rên một tiếng và ngồi dậy, hai tay xoa mặt.
“Thôi nào, anh yêu, rất khó để tập trung với một cái bụng trống rỗng đó.” Con bé cãi lại, chỉ thằng mặt cậu.
“Rồi, rồi, sao cũng được… nhưng có vẻ cả hai ta đều không biết họ đi đâu, chắc chúng ta phải lục tung cả lên mất?” Cậu nhìn con bé, nghiêm túc nói.
“Tuân lệnh!” Con bé hăng hái đứng chào tư thế quân đội. “Em sẽ tìm phòng em!” Cô bé bật dậy và cứ thế, chạy vụt về phòng, cánh cửa đóng rầm sau lưng. “Đợi chút nào Enju, bỏ đĩa của em vào– …” Cậu chưa kịp nói hết câu, nhưng thôi cũng không sao, con bé đang giúp đỡ cậu và như vậy là đủ rồi. Cậu đứng dậy, thu dọn chén đĩa bẩn và thả vào bồn rửa, trong lúc đó vẫn nhìn quanh xem có gì kì lạ hay không.
Cậu quay lại phòng ngủ, cảm giác vừa bối rối vừa thanh thản. Cậu đã để Kagetane vào nhà, vào phòng ngủ, và lên giường. Mọi chuyện thật sai trái và rối bời, nhưng khi nó thực sự xảy ra, Rentarou không quan tâm gì thêm, cậu thậm chí còn thấy hạnh phúc khi người đó ở bên. Và hiểu rõ thói quen phạm tội của Kagetane, cậu biết chắc hắn sẽ không rời đi mà không lại một manh mối nào về nơi hắn sắp tới; trừ khi hắn không muốn bị tìm thấy, tất nhiên rồi, nhưng Rentarou thừa hiểu trong trường hợp này không vậy.
Cậu trai tóc xanh bước vào phòng và nhìn quanh các khu vực rõ ràng trước, mặt sàn cạnh tấm futon, ngăn kéo, hộc bàn. Không có gì khác lạ và mọi thứ vẫn nguyên vị ở đó.
Rentarou nằm phịch xuống tấm thảm, cảm nhận sự lạnh lẽo và trống rỗng cỡ nào khi không có người đàn ông bên cạnh. Cậu nằm nhìn chằm chằm vào trần nhà vài phút, cố gắng suy nghĩ. Rồi cậu ngậm ra. Sẽ như thế nào nếu nhìn từ đây? Cậu thẩm nhủ khi đổi sang chỗ Kagetane và quan sát bức tường. Một vết nứt? Cậu không nhớ khi nào thì nó bị vậy, nhưng cậu chắc chắn đã từng để ý qua một hai lần và chẳng hiểu sao lại quên bẵng đi mất.
Cậu ngồi dậy và quan sát nó vài giây, hình như có thứ gì ở trong đó; một mảnh giấy. Có thể lắm, đây chính là manh mối cậu đang tìm kiếm! Cậu nhanh vươn người xuống sàn, bò qua chỗ góc tường và quỳ gối trước vết nứt. Rentarou vươn tay ra, cẩn thận kẹp tờ giấy bằng ngón trỏ và ngón cái. Sau khi rút được khỏi vết nứt, cậu cố gắng để không xé rách nó. Cậu mở tờ giấy ra. Đây rồi, khoảnh khắc của sự thật, cậu sẽ có gợi ý để tìm đến Kagetane và cả cô con gái hắn. Tất cả chỉ dựa vào mảnh giấy tí hon này, dấu trong vết nứt trên tường phòng cậu.
“Rentarou!” Cậu nghe tiếng hét vọng từ xa, có lẽ cách một hai phòng.
Satomi-kun hết hồn kêu một tiếng, vội vã nhảy dựng lên. Cậu đã quá mải mê với tờ giấy mà hoàn toàn quên luôn Enju cũng ở nhà. Tiếng tim đập rõ trong tai và trong một lúc cậu thở ra nặng nề, khó nhọc. “Gì–” Cậu thở dài, cố gắng bình ổn lại. “Sao vậy, Enju? Em tìm thấy gì à?”
“Cá chắc rồi!” Cô bé lon ton chạy vào phòng cậu với một mảnh giấy vẽ trong tay. Trông con bé thật hạnh phúc khi đứng ở cửa.
“Gì đây?” Cậu nhướng mày đầy tò mò .
Con bé lật lật tờ giấy trong tay và giơ ra cho cậu nhìn. “Có lẽ Kohina đã tìm thấy bức họa và giấy thủ công của em lúc tối qua khi em đang ngủ.” Trên trang giấy, bên trái vẽ hai người đàn ông đứng cạnh nhau và hai cô bé ngay bên phải. Dễ dàng có thể đoạn được những người trong tranh là ai. Kagetane và Rentarou, cùng với Enju và Kohina. Họ đứng trước một tòa lâu đài to lớn, được tô màu đỏ và tím, y như bộ đồ của Kagetane. Đó chắc là nhà họ. Tự nhủ một câu như vậy nhưng cậu biết Enju cũng nghĩ giống cậu. “Bức vẽ đáng yêu quá,” con bé nói, “nhưng em sẽ đặt em cạnh anh cơ.” Con bé khúc khích cười, khiến cho Promoter trẻ tuổi thở dài ngao ngán.
“Ồ, anh cũng tìm thấy cái này.” Cậu suýt chút quên mất mảnh giấy trong tay. Rentarou giơ lên và mở hẳn nó ra và đọc nội dung bên trong; mảnh giấy chỉ toàn những chữ cái, viết cực nắn nót. Dù thế, các con chữ nhìn rất lạ, chúng xoắn lại và chả giống bình thường chút nào.
Enju, chỉ nhìn được mặt sau mảnh giấy nghiên đầu sang một bên. “Mấy con số này nghĩa gì vậy?”
“Đâu? Số nào?”
Cô bé cướp mảnh giấy khỏi tay cậu và nhón chân đứng dậy. Mặt chữ viết quay vào trong, hướng ánh sáng. “Số này này.” Con bé nói đúng, chúng không phải chữ cái, đó là chữ số viết ngược lại.
Cậu lấy lại mảnh giấy và nói, “Có vẻ hai thứ này có liên hệ nào đó.”
“Anh nghĩ chúng dẫn đến đâu, Rentarou?” Cô bé đặt bức tranh lên bàn.
“Anh không chắc, nhưng anh có ý này khá hay.” Cậu ghép mảnh giấy lên trên bức vẽ, ngay cạnh ngôi nhà màu bút sáp màu tím đỏ.